Nhưng Chu thị vẫn không chịu từ bỏ, bà ta nói:
"Cũng có phải là dạy ngay bây giờ đâu, Tam lang vẫn còn nhỏ tuổi, chưa vội mấy chuyện này, đợi đến sang năm, sau kỳ thi mùa xuân, để hắn ta đến dạy cũng không muộn."
Khúc Ngưng Hề không muốn tiếp tục cãi cọ với bà ta, nàng thản nhiên nói:
"Thi Hội và thi Đình cách nhau không lâu, vẫn nên đừng làm phiền người ta làm gì. Nếu đỗ vào tam giáp [*], hắn ta sẽ phải vào triều nhậm chức ngay, rất bận rộn."
[*] Tam giáp là 3 hạng thi đầu trong khoa cử.
Đệ nhất giáp bao gồm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa; đệ nhị giáp là Hoàng Giáp; đệ tam giáp là Tiến Sĩ.
Nàng đứng dậy muốn đi, Chu thị ở phía sau lưng nàng nhăn nhó mặt mày:
"Nói trắng ra chỉ là do con xem trọng thể diện, không muốn giúp đệ đệ con thôi."
Khúc Ngưng Hề nghe thấy thế, nhưng nàng không để ý nhiều, vẫn ngẩng cao đầu mà rời đi.
Vì muốn nhi tử chăm chỉ học hành, ngày một tiến bộ, mẫu thân nàng còn có thể làm ra được những chuyện gì nữa đây?
Tấm lòng của người mẹ không có gì là sai cả, nhưng nếu cứ không để ý đến ánh nhìn của người ngoài như thế… thì thứ cho nàng không thể đồng ý bừa.
Nàng không thể tu thành chính quả với Vương Cẩm Ý, đương nhiên là nàng phải biết dừng đúng lúc, tránh dây dưa quá nhiều.
Nếu cứ tiếp tục phát triển, e là sẽ chỉ mang đến kết quả không tốt đẹp gì cho cả hai.
Khúc Ngưng Hề không chỉ không đồng ý với yêu cầu vô cùng vô lễ này của mẫu thân, mà vào mấy ngày sau đó, nàng còn từ chối lời mời của Vương Cẩm Ý.
Có lẽ là sau vài ngày bận rộn, đến khi có được chút thời gian rảnh, Vương Cẩm Ý đã bí mật sai thư đồng gửi cho nàng một bức thư.
Hắn ta đã biết ý định của Thái tử, và vì bản thân hắn ta cũng không muốn khiến cho Khúc Ngưng Hề khó xử, cho nên hắn ta không hề
"gióng trống khua chiêng", mà chỉ lấy danh nghĩa của tiểu thư Vương gia để gửi thư cho nàng như lần trước.
Lúc đầu hắn ta đã nói, thi Hương có được công danh, sẽ để cho phụ mẫu đến phủ An Vĩnh Hầu cầu hôn.
Nhưng vì có nhiều chuyện nằm ngoài dự tính đã xảy ra, nên hai người không thể tiếp tục thực hiện ước hẹn này.
Trước khi đôi bên làm rõ với nhau, Vương Cẩm Ý sẽ không tùy tiện làm bất kỳ điều gì cả, nên bây giờ hắn ta muốn nói chuyện với Khúc Ngưng Hề.
Nhưng Khúc Ngưng Hề lại từ chối rất dứt khoát.
Nếu người mà nàng trêu chọc không phải là Bùi Ứng Tiêu, có thể là nàng sẽ đi gặp hắn ta.
Nhưng hai chữ nếu như này lại không hề tồn tại. Ý của Thái tử đã quyết, nàng cũng đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, nên cho dù bản thân nàng có không muốn vào Đông Cung đến như thế nào đi chăng nữa, thì nàng cũng vẫn không thể thoát thân được.
Còn chưa giải quyết được vấn đề lớn nhất, nàng biết lấy đâu ra tâm tư để mà nghĩ đến chuyện khác đây? Làm thế thì sẽ chỉ lãng phí thời gian của Vương Cẩm Ý thôi.
Mỗi khi nghĩ đến con đường tương lai mai sau của mình, Khúc Ngưng Hề lại lo lắng vô cùng.
Cũng không phải là do nàng lo ngại chuyện chung phu quân với nhiều người, chủ mẫu thế gia, làm gì có ai không để ý đến chuyện thiếp thất con vợ kế đâu?
Mà điều khiến nàng lo lắng đó chính là, nàng sẽ là người bị chính thê quản thúc kia.
Hơn nữa, hoàng gia cũng sẽ khác với những nhà bình thường khác, hậu cung lại nhiều người, mà ai cũng có quan hệ phức tạp với nhau hết, thế thì sẽ chỉ càng thêm nhiều vấn đề.
Nơi nào có người, nơi đó ắt sẽ có thị phi, đạo lý này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!