Chương 34: Săn thú mùa thu (1)

Nhiều người nhiều ánh mắt như thế, Khúc Ngưng Hề không thể quay đầu lại, thậm chí là việc nàng đứng ở một chỗ lâu thế này trông cũng khá kỳ quặc.

Tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp, nàng và Ánh Sở vội vàng rời khỏi đường phố, trở về thuyền hoa.

Trên thuyền còn đang rất náo nhiệt, Hồ lão phu nhân uống hai chén rượu, hai má đã hồng, tâm trạng không tệ, vẻ mặt rất tốt.

Ban đầu Khúc Doãn Thiệu còn xem biểu diễn với tâm tình vui vẻ, nhưng chưa được bao lâu mà đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cậu ta muốn rời thuyền đi dạo, nhưng yêu của cậu ta lại bị bác bỏ một cách vô tình.

Sau khi thấy Khúc Ngưng Hề lên thuyền, Khúc Doãn Thiệu nhìn sang chỗ nàng và nói ngay:

"Đại tỷ tỷ tự do thật đấy, cha mẹ không quản lý tỷ chặt chẽ như đệ."

Khúc Ngưng Hề đang mải nghĩ đến chuyện quyển sách kia, nghe thế thì nàng liếc nhìn cậu ta và nói:

"Khi bằng tuổi Tam lang, ta đã vào cung dự tiệc một mình rồi."

Nên tất nhiên là người trong nhà sẽ không cản nàng ra ngoài rồi.

Nhưng Khúc Doãn Thiệu thì lại khác, dường như là lúc nào cậu ta phải ở trong tầm mắt của bọn họ, như thể là họ sợ nếu không giám sát cậu ta chặt chẽ, cậu ta sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì đấy.

Bên kia, Khúc Thiền Nhân cũng không để ý đến tình hình bên này cho lắm, nàng ấy đang ở cùng với di nương của mình, tâm tình họ vui vẻ, đang xem pháo hoa cùng nhau.

Buổi biểu diễn ở hồ Xuân La kéo dài đến tận giờ Hợi [*], mọi người giải tán dần nhưng vẫn chưa thấy thật sự đã.

[*] Giờ Hợi: từ 21h đến 23h.

Tuy rằng hôm nay là Tết Trung thu, trăng bạc tỏa sáng xa ngàn dặm, dù mọi người có thức đến tận lúc bình minh để ngắm cảnh đẹp thì cũng chẳng có gì là lạ cả, nhưng đa số mọi người đều về phủ khi tiếng cồng chiêng vang lên vào canh hai.

Lão phu nhân không thể thức đêm, Khúc Viên Thành cũng không để cho Khúc Doãn Thiệu chơi quá muộn, đã đến tuổi đi học rồi, ngày mai còn bài tập về nhà, không thể bỏ, không làm được.

Đúng giờ, thuyền hoa cập bến.

Phu xe đánh xe ngựa đến chở mọi người về phủ trạch.

Hồi Thanh Uyển im ắng, Khúc Ngưng Hề để Tôn ma ma và Ngân Hạnh về nghỉ ngơi, hôm nay không cần phải canh giữ, nên việc nấu nước tắm rửa phải phiền đến Ánh Sở.

Không đủ người, Khúc Ngưng Hề cũng đi vào nhà bếp, nàng muốn giúp đỡ một tay.

Nàng vừa đi vào, bỗng, trong viện tử im ắng này xuất hiện thêm một bóng người.

Khúc Ngưng Hề hoảng sợ, nhờ ánh sáng từ đèn lồng, nàng mới có thể thấy phần nào ngoại hình của người này, trông hơi quen, hình như là thế thân đã từng đến Hồi Thanh Uyển.

Bước chân của nữ tử ấy nhẹ nhàng, nàng ấy bước đến, nhân tiện nói:

"Khúc cô nương, chủ tử cho mời người."

Ánh Sở nghe thấy tiếng động nên đi ra theo, thấy thế, nàng ấy biết mình phải làm gì ngay.

Gọi nàng ấy đến khuê phòng của Khúc Ngưng Hề, để nàng ấy dịch dung, làm thế thân của nàng.

Tuy hôm nay Hồi Thanh Uyển không có ai, nhưng cũng nên tính đến trường hợp chẳng may Tôn ma ma trở về.

Đây không phải lần đầu tiên dùng thế thân, có câu nói trước lạ sau quen, Khúc Ngưng Hề không còn lo lắng, sợ hãi như trước nữa.

Thậm chí là nàng vẫn còn tâm tình để mà hỏi Ánh Sở rằng:

"Đây có phải là cô nương chúng ta gặp ở tháp Hạc Bích không?"

Lần đến tháp Hạc Bích ấy, bởi vì là ban ngày, ở đó còn có những người khác, bên cạnh đó, thế thân lại còn được võ trang đủ đầy nữa, nên nàng hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng dấp thật sự của nàng ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!