Chương 32: Sao hắn phải thừa nhận? (1)

Ý hắn là sao? Không thỏa mãn với cái này à?

Khúc Ngưng Hề cũng nhanh chóng hiểu ra, sau đó nàng đưa tay khác lên và che kín miệng mình ngay.

Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, nói mà không được tự nhiên cho lắm:

"Cái này không được. Chúng ta làm như vậy thì không đúng cho lắm…"

Lén lút trao nhận là đã khác người lắm rồi, sao có thể thân mật đến thế cho được chứ?

"Cô cũng không cần kiểu an ủi này…" Bùi Ứng Tiêu bật cười khi thấy nàng nhanh tay như thế, hắn nói tiếp:

"Tâm trạng không tốt là lừa nàng đó."

Hả? Hắn lại gạt nàng nữa rồi.

Sự oán trách như có như không ánh lên trong đôi mắt nàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.

"Có một vài thứ… cả ngày lẫn đêm đều tồn tại, không phải là chỉ xuất hiện ở mỗi khoảng thời gian này thôi đâu." Giọng hắn nhẹ bẫng:

"Không cần thiết phải khiến cho tâm trạng hôm nay không tốt."

Khúc Ngưng Hề chớp chớp mắt mấy cái, nàng nghe nhưng lại không hiểu.

Nàng cứ có cảm giác… hình như là hắn đang có ý muốn ám chỉ gì đó.

Nếu như hắn đang nói đến nỗi đau của Lục gia, thì đúng thật là không lúc nào là không tồn tại cả. Nhưng, là người thân, lẽ nào trong mấy ngày không cần phải tưởng niệm, họ sẽ hết đau à?

Có lẽ là vì đã trôi qua quá nhiều năm, lòng họ cũng đã chết lặng rồi. Mà hôm nay cũng chỉ là lễ cúng thuần túy mà thôi.

Khúc Ngưng Hề không muốn tỏ ra quá tò mò, nhưng khi nhìn thấy Bùi Ứng Tiêu trước mặt mình như thế này, nàng lại khó lòng mà không cảm thấy tò mò.

Phải đến bao giờ thì hắn mới có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ đầy giả tạo đó nhỉ?

Thật ra thì… Nàng bỏ bàn tay đang che miệng ra và nói:

"Ban nãy thần nữ hỏi thăm Lục cô nương xem điện hạ thích cái gì, vì thần nữ muốn chuẩn bị quà cảm ơn cho ngài."

Quà cảm ơn à?

Bùi Ứng Tiêu giơ tay véo mặt nàng,

"Tiểu Vãn Du có lòng, cô rất vui mừng. Chỉ là, đừng nên nói trước mặt chính chủ như thế, sao nàng lại không giấu đi vậy hửm?"

Khúc Ngưng Hề nghĩ thấy cũng phải.

Nếu làm như thế này thì đến khi chính chủ nhận được quà thật, họ sẽ không còn cảm giác bất ngờ vì được nhận quà nữa.

"Là do thần nữ chưa cân nhắc kỹ lưỡng, điện hạ hãy quên đi…"

"Hai lỗ tai cô đều nghe thấy hết rồi, sao có thể quên đi được đây?" Bùi Ứng Tiêu quyết định nói lại yêu cầu:

"Không cần lo chuyện quà cáp, cô sẽ không nhận đâu."

Nghe có vẻ như là… hắn sẽ trả lại quà cảm ơn cho nàng à?

Nàng đã cẩn thận từng li từng tí như thế rồi mà tấm lòng thành vẫn chưa đủ nữa à?

Còn nữa… Bùi Ứng Tiêu giữ lấy vòng eo thon nhỏ của nàng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!