Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra.
Khúc Ngưng Hề sững sờ, ánh mắt nàng tập trung vào đôi môi mỏng nhạt màu kia của Bùi Ứng Tiêu. Bởi vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, nên nàng hoàn toàn không lĩnh hội được gì hết.
Trong đầu chỉ toàn là một sự thật:
Điện hạ đã mạo phạm nàng.
… Hắn đã hôn nàng!
Khúc Ngưng Hề đờ đẫn giơ tay lên, nàng che môi mình lại, lùi người về sau.
Vì động đậy như thế nên bấy giờ nàng mới phát hiện ra là eo của mình đã lọt vào tay đối phương từ lúc nào mà nàng không hay. Eo đã bị giữ lấy, có muốn đi cũng không đi được.
Điện hạ…
Khúc Ngưng Hề khó nén nỗi kinh hoảng.
Xong đời rồi! Nàng phải vào Đông Cung làm thiếp thật rồi…
"Sao nàng lại có vẻ mặt đấy?" Bùi Ứng Tiêu hơi híp mắt lại, hắn khẽ cười nói:
"Tiểu Vãn Du đã nói trong tim nàng có cô, lẽ nào đó chỉ là lời nói dối của nàng thôi à?"
Khúc Ngưng Hề vô thức để lộ ra sơ hở, nàng giật thót, vội vàng lắc đầu từ chối:
"Không có, không phải đâu…"
Hắn cúi người xuống mà nhìn nàng, lời hắn nói thì nhẹ nhàng và dịu dàng lắm:
"Cô có thù tất báo. Nếu có người cố ý lừa gạt, e là cô sẽ ghi thù cả đời."
… Khúc Ngưng Hề cắn môi dưới, ngón tay trắng nõn níu lấy vạt áo bên hông hắn, rồi nàng nhỏ giọng nói:
"Không có người nào như vậy đâu…"
Bùi Ứng Tiêu thấy nàng không trốn tránh nữa, một tay hắn nâng cái cằm xinh xắn của nàng lên, sau đó hắn lại nói:
"Nàng không nên giấu giếm cô chuyện của Nhị Hoàng tử."
"Thần nữ, thần nữ không biết phải làm sao."
Khúc Ngưng Hề thành thật trả lời.
Nàng không khóc lóc ầm ĩ với người nhà, bởi vì nàng biết rõ, dù nàng có náo loạn thì cũng vô ích thôi, dù nàng có làm ầm làm ĩ lên thì cũng sẽ không thay đổi được gì.
Nàng càng không thể đánh cược vào việc tự thân phản kháng lại Bùi Tĩnh Lễ. Bởi vì hành động một cách thiếu suy nghĩ sẽ phải trả một cái giá đắt.
"Thế bây giờ nàng đã biết là cần phải làm thế nào chưa?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Làm gì cơ? Trong một cái chớp mắt ấy, Khúc Ngưng Hề chợt vỡ lẽ, lĩnh hội được ý mà hắn muốn nói.
Lại cố ý bắt nàng cầu xin hắn đây mà. Sao mà cái người này đáng ghét thế nhỉ!
Trong khi nàng đang nghĩ như vậy, Bùi Ứng Tiêu đã cúi cái đầu cao quý của mình xuống, lại hôn lên môi nàng.
A… Khúc Ngưng Hề nhỏ giọng kêu lên một tiếng, da đầu nàng bắt đầu tê dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!