Sau khi mọi người trong gia đình đều đã bình phục, một bữa gia yến được bày biện ngay trong Hàm Xương đường.
An Vĩnh Hầu là người nhiễm phong hàn đầu tiên, nên bệnh đã hết từ lâu, Khúc Ngưng Hề cũng đã ngừng uống thuốc, đến bây giờ, trong gia đình họ chỉ còn lại mỗi tiểu đệ Tam lang là vẫn phải treo cánh tay lên.
Thật ra, việc Khúc Doãn Thiệu đánh nhau với tiểu tôn tử của Lữ Quốc công không gây tổn thương gì đến gân cốt cả, chỉ là do họ lo lắng rằng, nếu chẳng may sau này cánh tay bị vẹo thì biết phải làm sao, nên cậu ta mới phải đeo nẹp thêm vài ngày.
Hầu phu nhân hiện tại là Chu thị đang dỗ dành con để cậu ta ngoan ngoãn đi đến thư viện:
"Con đừng có phách phá nữa, kẻo chẳng may lại hủy đi ấn tượng tốt của phu tử về con."
"Vốn dĩ cũng có ấn tượng gì tốt đẹp đâu."
Khúc Viên Thành khá tức giận, mới đầu năm mà đã đi gây chuyện rồi, mặt mũi của cái bản mặt già này của ông ta cũng mất hết theo!
Chu thị không mấy vui vẻ khi nghe thấy ông ta nói thế, bà ta nói:
"Hầu gia, là do tên nhóc hỗn xược của phủ Lữ Quốc công gia khiêu khích trước, Tam lang chỉ quá nóng nảy quá, không nhẫn nhịn được nên mới vậy thôi."
"Lần nào đánh nhau cũng nói là không nhịn được, nó là quả pháo à? Lẽ nào động vào một cái là nổ ngay?" Khúc Viên Thành tức đến độ chòm râu cũng dựng đứng lên, trừng mắt mắng.
Khúc Doãn Thiệu hừ một tiếng, hất cái cằm nhỏ lên thật cao:
"Bọn chúng không nên chọc vào con!"
Chu thị ôm nhi tử qua:
"Vậy, ý của Hầu gia là, chàng quyết phải nhìn Tam lang của chúng ta chịu ấm ức như vậy có phải không?"
Khúc Viên Thành không nói gì, tất nhiên là không rồi.
Khúc gia bọn họ
"nhất mạch đơn truyền", đời này ông ta lại không có huynh đệ, ông ta đã nạp vào mấy di nương nhưng cũng vẫn không sinh được thêm nhi tử nào.
Khó khăn lắm mới có được Tam lang, sao có thể để thằng bé bị người ta ức hiếp cho được!
Có điều… Khúc Viên Thành nhíu mày lại và nói:
"Nếu không biết kiềm chế tính tình nóng nảy của bản thân, thì làm sao mà Ngạn Đàn tiên sinh nhìn trúng nó cho được?"
Năm nay Khúc Doãn Thiệu mười một tuổi, đã qua giai đoạn học vỡ lòng, phải nhanh chóng lựa chọn một vị lương sư rồi chăm chỉ học hành mới được.
Khúc Viên Thành đã suy tính chuyện này lâu rồi, Ngạn Đàn tiên sinh là vị lương sư mà ông ta nhìn trúng.
Con người của Ngạn Đàn ấy à, văn thái phong lưu [*].
[*] – Văn thái phong lưu: thành ngữ này có nghĩa là
"Màu vẻ của văn chương (văn thái) truyền bá đến đời sau, như gió bay xa (phong), như nước chảy tràn (lưu)"; là
"tài năng nổi trội và phong thái phóng khoáng". (Theo Ngày Ngày Viết Chữ và Baidu)
Tuy vẫn chưa thể gọi Ngạn Đàn là đệ nhất đại nho, nhưng đó chỉ là vì y vẫn còn quá trẻ, nhưng ở trong giới văn nhân, y đã có được vị trí cho riêng mình, thật sự là không thể coi thường y được.
Có vô số học tử muốn gia nhập làm học trò của Ngạn Đàn, từ ba năm trước, Khúc Hoàng hậu đã từng mời y dạy học cho Nhị Hoàng từ, nhưng y đã lấy lý do không muốn ra làm quan để từ chối.
Bàn cơm không phải là nơi thích hợp để bàn luận tới lui, Khúc Viên Thành nói qua vài câu sau đó kết thúc câu chuyện tại đó.
Cả gia đình ngồi xuống ăn cơm cùng nhau, Khúc Ngưng Hề và Khúc Thiền Nhân đều rất yên lặng, Diệp di nương có công sinh dưỡng nên cũng được ngồi cùng bàn, ở ngay vị trí cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!