Chắc chắn Khúc Ngưng Hề không phải là kiểu người thích khóc, bởi vì ở phủ An Vĩnh Hầu, không có chỗ nào có thể chứa chấp được nước mắt của nàng.
Nàng là trưởng nữ trong nhà, có đệ đệ, có muội muội.
Từ nhỏ, lời dạy dỗ mà nàng nghe nhiều nhất chính là, phải ngoan ngoãn và biết vâng lời, phải che chở và biết thương yêu ấu đệ.
Mà cuộc đời nàng cũng không có chuyện gì bi thảm đến mức phải
"lấy nước mắt rửa mặt" cả.
Chỉ có điều, sau khi khóc xong, nàng lại phát hiện ra rằng, được trút hết ra ngoài một lần như thế này rất thoải mái.
Dù sao thì, từ lúc bắt đầu, mỗi khi ở bên cạnh Thái tử, nàng đã chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi.
Khúc Ngưng Hề nước mắt lưng tròng được Bùi Ứng Tiêu ôm đến bên cửa sổ, rồi hắn để nàng ngồi trên bệ cửa sổ.
Hai tay hắn đặt hai bên trái phải của nàng, sau đó hắn lộn ra ngoài, người nhẹ như yến.
Sau đó, một tay hắn ôm nàng từ trên bệ cửa sổ xuống, một tay khác kéo rèm cửa sổ làm từ lụa mỏng lại, từ đường bấy giờ chẳng khác gì so với lúc hắn chưa đến.
Hắn làm hết những chuyện này một cách vô cùng thuận lợi. Khúc Ngưng Hề thì chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà nàng đã ra bên ngoài rồi.
Nàng ngẩn người ra, bấy giờ cũng quên cả khóc.
Lông mi ướt nhẹp khẽ run run, nàng nhỏ giọng hỏi hắn:
"Điện hạ muốn dẫn thần nữ đi đâu vậy?"
Giờ đây, mặc dù hoàng hôn hiện hữu tứ phía, nhưng vẫn chưa phải là quá muộn, dễ bị người khác bắt gặp lắm đó!
"Cô nói có thư tay do chính ngươi viết, sao có thể làm giả thứ này được?"
Bùi Ứng Tiêu đến để lấy thư. Hắn phải dẫn Khúc Ngưng Hề đi viết ngay một lá.
Hồi Thanh Uyển của nàng có Tôn ma ma và Ngân Hạnh. Trong phòng mà đốt đèn thì sẽ không thể qua mắt người nhà ở ngoài phòng nàng được. Thế thì mang nàng ra khỏi phủ luôn đi là xong.
Nhảy qua cửa sổ thì thôi không nói… nhưng đây là lần đầu tiên Khúc Ngưng Hề được trải nghiệm cảm giác nhảy qua đầu tường.
Bùi Ứng Tiêu đề khí nhảy lên, tường viện cao bảy, tám thước, vì giẫm lên ngói vụn nên mấy tiếng cạch cạch khe khẽ vang lên.
Khúc Ngưng Hề trợn tròn mắt.
Nàng đã bao giờ đứng ở một nơi cao như thế này đâu? Dĩ nhiên là nơi đây khác so với lan can vây quanh kia rồi.
Bùi Ứng Tiêu vẫn chưa dừng lại.
Sau khi nhảy lên thì nhảy xuống ngay. Nàng sợ hết hồn, không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt lại, vùi đầu xuống.
Hương Già Lam trên người hắn thoang thoang quanh chóp mũi.
Chỉ trong có hai nhịp thở ngắn ngủi, hai người đã bình an đáp đất.
Đây là con hẻm nhỏ nằm ở bên cạnh phủ Vĩnh An Hầu. Nơi đó có một chiếc xe ngựa nhỏ bình thường đang đợi để tiếp ứng.
Khúc Ngưng Hề nắm chặt vạt áo của Bùi Ứng Tiêu mãi cho đến khi bị hắn nhét vào trong xe ngựa. Hắn thu tầm mắt về, nhìn vào bàn tay ở trước người mình và hỏi:
"Còn không buông tay à?"
Bấy giờ nàng mới nhận ra là nàng đã bị hắn ôm đi suốt cả một đoạn đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!