Chương 27: Buồn cười (2)

Lúc Khúc Ngưng Hề nghe nói đến chuyện này, đích thân Tú Tương của cung Phù Đan đã đến phủ Vĩnh An Hầu để gặp phu thê Hầu gia và cả người trong cuộc đang kinh ngạc đến mức ngây người là nàng đây.

Không ngờ là Hoàng hậu lại có thể làm đến nước này, từ đó có thể thấy được rằng, người này không hề có cái gọi là giới hạn cuối cùng!

Ba người Khúc gia cùng ngồi xuống.

Tú Tương mỉm cười, đứng bên cạnh, truyền ý của Hoàng hậu nương nương.

"Vốn dĩ người mà Mông Thế tử nhìn trúng là Đại tiểu thư. Bấy giờ nếu biết thời biết thế mà nhận, thì không chỉ không cản trở chuyện hai nhà kết hôn, mà còn có thể nhận được hai phần ân huệ."

Ân huệ? Chu thị nhíu mày, bà ta nói:

"Chỉ sợ là người ngoài đều đang cười nhạo chúng ta thôi!"

Cũng đã rớt xuống nước rồi mà còn có thể đổi thành người khác được à? Đang xem tất cả mọi người là kẻ không não hay sao?

Hoàng hậu có không nỡ để Công chúa gả đến Tây Bắc xa xôi, thì cũng không nên bày ra hạ sách này làm gì.

Tú Tương giải thích: "Phu nhân có chỗ không biết. Thật sự là cái vị Mông Thế tử đó và Công chúa không thể nào hòa hợp được, có thể nói là, chỉ nhìn nhau thôi là đã thấy chán ghét nhau rồi.

Nhưng nếu đổi lại là Đại tiểu thư gả qua đó, thì không chỉ mỗi Hoàng hậu nương nương khắc sâu công lao này trong lòng, mà Mông gia cũng hoan hỷ vui mừng.Nhưng ta cần hai phần ân huệ đó để làm gì?

"Khúc Ngưng Hề không thể ngồi yên được nữa. Nàng siết chặt hai lòng bàn tay, đứng dậy nhìn Tú Tương rồi nói:"Nếu Mông Thế tử đã cứu Minh Họa Công chúa thì đó chính là duyên phận trời định.

Vãn Du không dám phá hư phần nhân duyên này.

"Đã không còn thấy ý cười trên gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương này nữa, dĩ nhiên là nàng không muốn rồi. Tú Tương thấy vậy, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần đi. Nàng ta không nhìn Khúc Ngưng Hề, mà chuyển sang nhìn Khúc Viên Thành, trước mắt thì nàng ta chỉ cần"lo liệu

"phía bên hai người họ thôi, nên nàng ta lại cất giọng nói với họ rằng:"Nhân duyên của nữ nhi, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Hầu gia cảm thấy thế nào?"

Người này đang muốn bỏ qua ý muốn của người trong cuộc, tự ý quyết định mọi chuyện luôn đây mà.

Khúc Ngưng Hề cảm thấy buồn cười không thôi. Từ trước tới nay, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, ấy thế mà cũng chỉ đổi về được vẻ ôn hòa đầy giả tạo ngoài mặt mà thôi.

Chứ một khi đã rơi vào thế khó, thì con cờ cuối cùng cũng vẫn chỉ là con cờ.

Khúc Viên Thành nhíu mày suy nghĩ, có chút do dự khó quyết định:

"Ban đầu cũng đã có ý muốn gả cho Mông gia, ngược lại thì đây cũng không phải là một kết quả tệ… Chỉ là, chắc chắn là lời bàn tán của người ngoài sẽ rất khó nghe…"

Hôm qua đã truyền ra ngoài rằng Công chúa là người rơi xuống nước. Thế mà hôm nay đã đổi thành người khác, nào có thể lừa dối người khác dễ dàng đến thế?

Nhưng lần này Khúc Hoàng hậu phái Tú Tương đến đây, nên dĩ nhiên là bà ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nàng ta nghe thế thì nói:

"Hầu gia không cần phải lo lắng, sẽ có người đứng ra làm chứng cho Công chúa, đánh chết kẻ làm trong Ngự hoa viên đã truyền lời qua loa như thế, sau cùng, chỉ cần cho người loan truyền lại là được."

Đang muốn miệng truyền miệng, rao rằng

"Khúc Ngưng Hề nàng rơi xuống nước, được Mông Dịch Hoài cứu" sao?

Đúng là cô mẫu tốt của nàng mà.

Khúc Ngưng hề lạnh lùng nói:

"Ta không hợp đâu. Ta không đồng ý."

Tú Tương liếc nàng một cái, nàng ta tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Mối nhân duyên với Mông gia tốt như thế mà Đại tiểu thư còn kén chọn gì nữa thế? Còn chưa nói đến chuyện, nương nương sẽ chọn thêm ba mươi sáu hòm hồi môn cho người. Đại tiểu thư à, người phải nghĩ cho kỹ càng vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!