Chương 26: Buồn cười (1)

Khúc Ngưng Hề khẽ run lên, lông tơ dựng đứng. Khi nàng nghĩ đến cái cảnh con rắn gần mình đến thế, mồ hôi lạnh chỉ muốn tuôn chảy không ngừng.

Ban nãy cách một lớp xiêm y, tuy cảm giác không mấy chân thực, nhưng xu hướng ngóc đầu lên của nó lại rõ vô cùng.

Khi thấy tiểu cô nương trong ngực lộ vẻ sợ hãi, Bùi Ứng Tiêu không nhịn được mà bật cười, hắn nâng cằm nàng lên để nhìn về phía hắn, rồi hắn hỏi:

"Cô phải nói dối ngươi à?"

Khúc Ngưng Hề nhìn vào ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn, nàng chỉ đành lấy lại tinh thần mà nói: … Không, không có.

Nàng tin, dù hắn có ngang nhiên quấn một con rắn lên cổ, thì cũng không có ai dám nói gì hắn cả.

Nàng thì lại càng không dám. Ai mà có gan chất vấn hắn đâu?

Thế nên, Thái tử không nhất thiết phải giấu một con rắn mà không dám nhận, nói theo lẽ thường thì, ai lại mang theo một con vật như vậy?

Quả đúng là nàng đã hiểu lầm.

Bên ngoài buồng xe, qua ô cửa sổ, mấy người Minh Ân đang tiến đến đỡ bọn họ ra ngoài.

Khúc Ngưng Hề mời Bùi Ứng Tiêu đi trước, không chỉ có thế, nàng còn nhỏ giọng xin lỗi hắn:

"Thần nữ bị ngã đến độ nói năng lung tung, hoang đường vô lý, mong điện hạ thứ tội."

Bùi Ứng Tiêu cũng không lên tiếng chỉ trích, mà hắn chỉ gọi Ánh Sở đến đỡ nàng ra ngoài trước.

Khúc Ngưng Hề cho rằng hắn đang giận, không muốn đi trước, nên vội nói:

"Mời điện hạ đi trước."

Một thân kim tôn ngọc quý như hắn, sao có thể đi đằng sau nàng cho được?

Buồng xe bị lật sang một bên lộn xộn bừa bãi, rất ngột ngạt, dĩ nhiên là phải thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.

Bùi Ứng Tiêu liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười như có như không:

"Khúc Ngưng Hề, đi ra ngoài."

! Hắn đã gọi cả tên lẫn họ nàng ra luôn rồi!

Người đương thời có quy tắc, gọi họ, tên tự, nhũ danh đều tốt hơn là gọi thẳng đại danh. Gọi thẳng tên một người là cho thấy thái độ không mấy thân thiện, không lịch sự.

Khúc Ngưng Hề rụt cổ lại ngay tức thì, nàng không dám nói thêm một lời nào mà chỉ bò ra ngoài cửa sổ ngay.

Không hề đùn đẩy qua lại, mà Ánh Sở cũng đã đứng ngay bên cạnh giúp đỡ.

Còn vị Thái tử tựa thiên tiên trên trời kia lại giơ tay lên, khẽ nhéo ấn đường, người ta khó mà phân biệt được thứ cảm xúc hiện hữu trong ánh mắt u ám kia là vui hay giận.

Thân là nam nhân có cơ thể khỏe mạnh, giai nhân nằm gọn trong ngực như thế, còn bị nắm trúng như thế kia, thì có ai có thể làm thinh như không cho được?

Cũng may là chỉ có chút phản ứng nhẹ nhàng như thế thôi, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Khúc Ngưng Hề rất thông minh, nhưng có một số việc, cô nương chưa có trượng phu thì vẫn chưa thể biết được.

Nhất là cô nương được dạy dỗ nghiêm khắc.

Bọn không giống như các nam nhân, không ra vào một vài nơi một cách thường xuyên như cánh nam nhi, thậm chí là, đến cả mấy quyển sách tranh nào đó, các nàng còn chẳng đụng được đến.

Vú già bên cạnh cũng sẽ tránh, không để những chuyện này truyền vào tai các nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!