Nơi mà Vương Cẩm Ý hẹn là một hồ sen lớn ở ngoại ô kinh thành.
Ước chừng phải trên trăm mẫu. Hôm nay, đương lúc hoa nở rộ, thuyền nhỏ lướt qua lướt lại trên mặt hồ, thu hút không ít văn nhân nhã khách.
Nơi đây không chỉ có mỗi cảnh đẹp, mà còn có thức ăn thôn dã mới mẻ.
Cá béo thơm ngon, hoa sen, hạt sen, ngó sen,… đều là những nguyên liệu tự nhiên có thể chế biến thành nhiều món ăn ngon trong tay các nữ đầu bếp.
Đây cũng là lần đầu Vương Cẩm Ý đến đây.
Hắn ta nghe người ta giới thiệu nên mới quyết định chỗ này.
Hình như hắn ta có vẻ hơi sợ nước. Sau khi ăn xong, lúc hai người lên thuyền nhỏ, trông hắn ta còn căng thẳng hơn cả Khúc Ngưng Hề nữa.
Bởi phải đi lại dưới thân sen cao gầy mọc thành từng cụm, nên thuyền bè rất hẹp và nhỏ, không có vị trí nào để nha hoàn, tùy tùng đi cùng.
Thuyền nhỏ nên chỉ có hai người Vương Cẩm Ý và Khúc Ngưng Hề, rồi lại có thêm một người lái đò biết bơi nữa.
Hồ hoa sen, nói là hồ nhưng cũng bởi vì được dùng để nuôi trồng, nên trên thực tế, nước cũng không sâu lắm, có điều, bùn lắng lại dày hơn hồ bình thường một chút.
Thế nên, cũng không có gì là quá nguy hiểm cả.
Các người hầu có thể ngồi thuyền khác nếu muốn đi theo hoặc chờ ở trên bờ.
Thuyền nhỏ lắc lư rời bờ, nhanh chóng biến mất dưới sự che chắn của lá sen.
Vương Cẩm Ý ho nhẹ một tiếng, mở miệng trước:
"Vương mỗ phải xin lỗi Khúc cô nương, lần ở chùa Cô Lan đó… là do Vương mỗ lỡ lời."
Lần ở quán trà ấy, hắn ta đã muốn nói rồi, nhưng chỗ đó đông người huyên náo quá, không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.
Khúc Ngưng Hề không ngờ là hắn ta sẽ thẳng thắn nhận lỗi với mình như thế này.
Thái độ của hắn ta vô cùng nghiêm túc, nàng cũng cảm nhận được, nên vô thức nghiêm túc theo:
"Không sao. Ta đã quên từ lâu rồi."
Vương Cẩm Ý nhìn nàng.
Lá sen xanh ngát vây quanh. So với chúng, nàng còn mềm mại sinh động, dịu dàng yểu điệu, thu hút ánh nhìn hơn nhiều.
Cuối cùng thì hắn ta cũng phải thừa nhận rằng, một kẻ phàm phu tục tử như hắn ta đây thì không thể thoát khỏi những thứ xinh đẹp.
Hơn nữa, kể từ sau khi gặp mặt, mỗi lần chạm mặt Khúc Ngưng Hề, hắn ta cũng sẽ vô thức chú ý đến nàng.
Rồi lại phát hiện ra nàng an tĩnh dịu dàng, không đánh mất đi sự thông tuệ, mà cũng chẳng có tính độc đoán.
Biết tiến biết lùi, hợp giữ nhà, hợp làm vợ.
Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Vương Cẩm Ý tự xưng quân tử, sẽ không hay lắm nếu cứ nhìn chằm chằm vào một cô nương mãi, nên hắn ta nghiêng đầu, thưởng thức hoa sen.
Bên cạnh đó, hắn ta đã nói với nàng rằng, hôm nay hắn ta phải về điền trang học tập tiếp, cho đến hết hè, đêm trước thu thì mới có thể hồi kinh.
Điền trang tuy không xa, nhưng bọn họ không có cách nào có thể gặp mặt lại.
Tất nhiên là Khúc Ngưng Hề đã chúc hắn ta được đề tên bảng vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!