Chương 24: Rắn lớn (1)

Khúc Ngưng Hề biết người Bùi Ứng Tiêu khó chịu, nên nàng không dám đợi thêm dù chỉ là một chút xíu nào cả, chỉ muốn xuống khỏi đùi hắn ngay thôi.

Nhưng chẳng hiểu sao mà sức lực của bàn tay đang đặt bên hông nàng lại mạnh mẽ đến thế nữa, nó không chịu nhúc nhích một chút nào cả.

Nàng vừa cử động nhẹ một cái thôi mà bàn tay ấy đã giữ chặt hơn một chút rồi.

Khúc Ngưng Hề như đang ngồi trên bàn chông, đúng là chỗ này không phải chỗ mà nàng nên ngồi mà.

Hơn nữa… dưới mông nàng có cái gì ấy nhỉ? Cái gì mà cấn đến mức khiến nàng chỉ muốn phát hoảng lên thế này?

Có thể coi như là nàng đã nếm trải một cách sâu sắc cái gọi là

"cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống" rồi, chỉ tại cái miệng lúc nào cũng nói ái mộ hắn của nàng thôi…

Điện hạ… Khúc Ngưng Hề nhíu mày, lựa lời mà khuyên giải:

"Ngài cho thần nữ xuống đi ạ… Xiêm y mà bị nhăn thì dễ bị người khác nhìn ra điểm bất thường lắm."

Thế thì chẳng phải là đến lúc đó sẽ bị lộ tẩy sao?

Không khóc nữa à? Bùi Ứng Tiêu nhướng mày.

Hai má mềm mại của nàng hơi phồng lên, nàng lắc đầu, trông có vẻ khá là quật cường.

Lúc nào cũng khóc lóc trước mặt hắn hết, thể diện cũng mất sạch từ lâu rồi.

Tay Bùi Ứng Tiêu nghịch sợi tơ xanh bên eo nàng, hắn nói:

"Vốn dĩ cũng phải thay ra thôi mà. Ngươi đã bị ám mùi hương xông trong phòng này rồi, nếu không thay xiêm y thì sau khi đi ra khỏi đây, bị người khác phát hiện ra thì biết phải giải thích thế nào, hửm?"

Mùi à?

Khúc Ngưng Hề rét run trong lòng, nàng nhấc ống tay áo lên, đưa lại gần mũi mà hít một hơi. Cẩn thận mấy thì cũng sẽ có sai sót thôi, suýt chút nữa là nàng đã bỏ qua chi tiết nhỏ này rồi.

Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy vạt áo, buồn phiền nói:

"Lại phải thay xiêm y nữa rồi…"

Từ khi bắt đầu xuất hiện cùng lúc với hắn cho đến nay, nhu cầu thay y phục của nàng tăng cao bất ngờ, cũng đã quen mặt Dung Nguyệt và Nhàn Thanh rồi.

Nàng thầm liếc hắn một cái, sau đó cẩn thận gỡ tay hắn ra khỏi cái đai lưng của mình.

"Điện hạ, chúng ta đã rời khỏi đó lâu lắm rồi, thế này thì có sao không ạ?"

Khúc Ngưng Hề đứng ngồi không yên. Nàng chưa từng làm chuyện gì mà phải lén la lén lút như thế này bao giờ.

Hơn nữa, lại còn phải đi vào con đường bí mật nữa chứ. Trong tháp Hạc Bích của hoàng cung cất giấu một bí mật động trời, mà chuyện như thế này… là loại chuyện mà người bình thường nên biết hay sao?

Nàng đã tiếp xúc với quá nhiều bí mật, chúng như thể là gông xiềng, tầng tầng lớp lớp gông xiềng cứ thế mà đè lên cái đầu nhỏ của nàng.

Đến cổ của nàng cũng không thể giữ thẳng được nữa rồi.

"Không sao, đã có người thay thế vị trí của chúng ta, sẽ không bị phát hiện đâu."

Giọng điệu Bùi Ứng Tiêu dửng dưng, nghe như thể là chuyện sai người giả trang, lợi dụng uy tín của bản thân mà đánh lừa mọi người chỉ là chuyện nhỏ, chuyện tầm thường thôi vậy.

Khúc Ngưng Hề âm thầm kinh hãi.

Trong Đông Cung, người tài ẩn náu tầng tầng lớp lớp, có thể nói là tai mắt thông thiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!