Chương 23: Đến lượt ngươi báo đáp (2)

Chủ tớ mấy người lại phải quay về Thượng Kinh. Mười ngày sau là đến lễ Vạn Thần rồi, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Đây là ngày lễ trọng thể.

Nhà nhà ở Đại Hoàn đều vì thế mà vui mừng hân hoan.

Thiên tử khấu tạ chư thần, cầu phúc cho chúng sinh. Đế tinh vững vàng thì mưa thuận gió hòa, vụ mùa bội thu.

Bàn tế của lễ Vạn Thần được dựng ở cánh Đông của hoàng thành. Nơi đó xây một tòa tháp cao, được đặt tên là Hạc Bích.

Ba ngày trước ngày lễ, cần phải chọn tiểu bối trẻ tuổi chưa thành gia vào trong tháp, trai giới tắm gội, nghe tụng văn, chép kinh thư.

Thái tử là người chịu trách nhiệm chính, chắc chắn phải đi. Nhị Hoàng tử cũng không phải là ngoại lệ.

Còn về phần những người khác, số lượng có hạn, cạnh tranh rất khốc liệt. Có thể dâng một phần tâm ý lên cho thần linh, chắc chắn rằng đây là một chuyện hết sức vinh dự, đáng tự hào.

Khúc Ngưng Hề cho rằng, trong ngày lễ Vạn Thần này, nàng chỉ cần quỳ cùng với mọi người thôi là được. Nàng nào có ngờ được rằng, nàng cũng được chọn vào trong.

Sau khi nghe ngóng thêm đôi chút, mới biết những người còn lại đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Có Lục Diễm Hoa, Trịnh Tư Quân, Nhã Bình Quận chúa, Vương Cẩm Ý và một vị Từ công tử nữa.

Cha huynh của bọn họ đều nắm thực quyền trong tay, nhà nào cũng đưa ra một người.

Trước khi vào tháp Hạc Bích, Khúc Hoàng hậu triệu kiến Khúc Ngưng Hề.

Bởi vì đã quay về sau chuyến nghỉ dưỡng ở điền trang, nên Khúc Ngưng Hề không có cách nào có thể từ chối chuyện vào cung được, dù gì thì nàng cũng phải vào một chuyến.

Nàng nghi ngờ là cô mẫu đã cố ý sắp xếp như thế để giao cho nàng làm cái gì đó.

Quả nhiên, sau khi đến cung Phù Đan, uống được nửa tách trà, Khúc Hoàng hậu cho người bên cạnh lui ra, dặn dò nàng một chuyện.

"Con và bọn họ sẽ sao chép kinh văn trong một ngày ở tĩnh thất. Thân phận của Thái tử không giống những người khác, hắn sẽ có một gian riêng, chỉ cách một cánh cửa."

Khúc Ngưng Hề nghe thế thì chậm rãi ngước mắt lên nhìn bà ta.

Khúc Hoàng hậu cười một tiếng trấn an:

"Yên tâm, không cần con phải làm gì đâu. Chỉ cần con viết được nửa chừng thì đứng dậy, bước vào bên trong giúp hắn thêm mực thôi là được."

Chỉ như vậy thôi à?

Khúc Ngưng Hề hỏi:

"Cô mẫu định làm thế nào?"

Không thế nào cả… Khúc Hoàng hậu không định cho nàng biết quá nhiều, mà bà ta chỉ nói:

"Có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không liên quan đến con. Dù con không thể vào trong thêm mực thì cũng không cần phải lo."

Nàng không vào trong cũng không cần phải lo à?

Thế có nghĩa là, nàng chỉ cần đứng dậy và nói là vào bên trong thôi là được rồi à?

Hai hàng chân mày của Khúc Ngưng Hề nhíu lại, lòng trĩu nặng. Cô mẫu lại sắp xếp thủ đoạn gì nữa đây? Nàng phải hành động thật rồi sao?

Nếu thật sự phải đắc tội với Thái tử, làm ra hành động gì đó không thể cứu vãn, vậy thì chắc chắn là sau này nàng sẽ… không chết không thôi.

Từ xưa đến nay, người đoạt đích thất bại thì làm sao có thể có kết quả tốt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!