Hơi thở của Bùi Ứng Tiêu như một vòng ôm vô hình, như có như không vờn quanh nàng, bao phủ cả người nàng.
Tim nàng đập nhanh như trống dồn, không cách nào có thể khống chế được. Đời này, nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào gần đến thế cả.
Hắn còn… còn chạm môi nàng nữa…
Hàng mi như cánh bướm của Khúc Ngưng Hề khẽ run run, nàng không dám nhúc nhích đôi môi mình, thậm chí là còn chẳng dám phát ra tiếng vang.
Nhìn sang cái tên đầu sỏ Bùi Ứng Tiêu thì lại thấy khác biệt hoàn toàn, mặt hắn không đổi sắc, vẫn giữ được vẻ ung dung như mọi khi, như thể là hắn chưa từng nghĩ đến và cũng chưa từng cảm thấy hành động này của mình có ý nghĩa như thế nào vậy.
Khúc Ngưng Hề không vùng vẫy được.
Đầu ngón tay nàng khẽ cử động, đang định nhấc lên thì Bùi Ứng Tiêu đã đi trước một bước, rút đôi tay đang nắm lấy cằm nàng về, không hề lưu luyến gì cả, thậm chí là còn thẳng người dậy, ngồi về đúng vị trí.
Hắn hơi nhắm mắt, không nhìn nàng.
Nụ cười bình thường vẫn hay thấp thoáng ẩn hiện nơi khóe miệng kia cũng chẳng còn thấy đâu.
Khúc Ngưng Hề không biết hắn đang suy nghĩ gì, mà nàng cũng không có cách nào có thể biết được.
Nàng hơi sợ, mồm miệng lắp bắp:
"Thần nữ, thần nữ phải về trước. Đinh cô nương sẽ tìm…"
Bỏ lại nửa câu như thế rồi lật đật cáo lui.
Khúc Ngưng Hề nhanh chóng trở lại gian trong, nàng lấy đai quấn và y phục của mình, thay lại như lúc ban đầu.
Đây cũng chẳng phải là lần một, lần hai Dung Nguyệt, Nhàn Thanh giúp nàng thay đồ, nên sự phối hợp của hai bên có thể gọi là vô cùng ăn ý.
Miệng hai người này rất kín đáo, không hỏi nhiều về chuyện của chủ tử. Khúc cô nương gấp gáp muốn đi, điện hạ cũng không cản, vậy thì các nàng ấy cũng không cần phải nhiều lời làm gì.
Trước khi đi, họ còn dâng chai cao bạch ngọc kia lên.
"Trước khi đi ngủ, cô nương hãy dùng nó, ngày hôm sau cô nương sẽ thấy đỡ hơn nhiều."
Đây là thuốc cho Khúc Ngưng Hề bôi rôm sảy. Từ sau lần giúp đỡ trong cung, các nàng ấy đã biết chuyện của nàng rồi.
Các nàng ấy không hỏi, cũng sẽ không khuyên nhủ gì.
Tiến lùi đúng mực như vậy khiến cho người khác cảm thấy thoải mái vô cùng. Khúc Ngưng Hề cũng không cần phải giải thích gì nhiều.
Nàng rất cảm kích họ, nhưng cũng không tùy tiện nhận cao thuốc về.
"Cái này là thuốc gì?"
Nàng dùng mà thấy mát rượi, thoải mái, cảm giác rôm sảy ngứa ngáy khó chịu giảm đi rất nhiều.
Nếu chẳng may cái này mà là phương thuốc bí truyền trong cung hay cống phẩm ngự ban gì đó, vậy thì việc nó xuất hiện trong tay nàng sẽ trở nên bất hợp lý.
Dung Nguyệt hiểu rõ sự cẩn thận này của nàng, nàng ấy bèn cười nói:
"Cô nương đừng lo lắng. Thuốc này tuy quý giá nhưng cũng không phải cái gì hiếm có."
Có tiền là có thể mua được, chẳng có gì không ổn.
Khúc Ngưng Hề có được những lời này, nàng ngẫm nghĩ một lát, không từ chối ý tốt của các nàng ấy nữa, nàng nhận cao bạch ngọc.
Nàng vội vàng rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!