Mông Thiên Thạch là một võ tướng thô kệch, có râu quai nón, giọng nói thì to và vang, gương mặt bị gió sương Tây Bắc thổi đến ngăm đen.
Hai người con của lão ta không giống lão ta cho lắm, ít nhiều gì thì cũng đã có vài phần thanh tú từ mẹ đẻ trung hòa lại.
Đại danh của Thế tử là Mông Dịch Hoài, dáng người cao to, trừ nước da sậm màu giống cha y như đúc ra ra thì ngũ quan trông rất đàng hoàng.
Nhã Bình Quận chúa là nữ nhi gia, mặt che đến trắng nõn, mặc váy xanh khổng tước xếp lớp, sang trọng, phú quý và xinh đẹp.
Ba cha con Mộng thị vừa xuất hiện là đã nhận được không ít sự chú ý từ mọi người.
Nhất là nhà họ còn có nữ nhi vừa đến tuổi, ai nấy đều hiểu được ý định của Nghị Xa Hầu, rồi lại nhìn vào con nhà mình, lòng mỗi người đều có những dự tính riêng.
Trên bàn tiệc, những lời bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên:
"Thế tử này phơi nắng gió đến đen thui, chắc rong ruổi bên ngoài không ít…"
"Hai cha con đều đen, có lẽ là do gió Tây Bắc lớn…"
"Nhưng nhìn Nhã Bình Quận chúa mà xem, có vẻ như là đã được chăm sóc khá tốt mà nhỉ? Mấy năm gần đây cũng không có chiến sự gì, chắc là cũng không đến nỗi phải ra ngoài hằng ngày, suốt ngày phải"dầm mưa dãi nắngđâu, nhỉ?
Trong số mấy lời tám chuyện này, đã có lời nói đúng. Đúng là phụ tử Mông Thiên Thạch và Mông Dịch Hoài này thường hay phải chạy ra ngoài.
Đoàn người bái kiến Thiên Khánh Đế địa vị chí tôn, sau đó lại dâng lên đặc sản mà bọn họ mang từ Hàm Thái về.
Da lông đủ chủng loại chiếm phần nhiều, tất cả đều là do họ tự săn được khi rảnh rỗi.
Còn có cả mấy con ngựa quý được mang từ Tây Bắc đến.
Thiên Khánh Đế thấy vậy, long tâm vui sướng, bèn ban thưởng rượu ngon tại chỗ, rồi sau đó thỏa thích thưởng rượu cùng với Nghị Xa Hầu.
Những đặc sản này không chỉ là tâm ý ngoài mặt của một bề tôi, mà còn muốn nói rõ cho tất thảy mọi người nơi đây biết rằng, quân sĩ trú đóng tại Tây Bắc bọn họ không hề lơ là chuyện tập luyện, vẫn rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung.
Thiên Khánh Đế biết Mông Thế tử giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bèn điểm tên Nhị Hoàng tử ngay tại chỗ, bảo hắn ta cùng đến trường ngựa xem mấy con ngựa tốt kia đi.
Bùi Tĩnh Lễ đứng dậy trả lời:
"Nghị Xa Hầu hổ phụ vô khuyển tử, nhi thần nào dám đi phô bày cái kém cỏi vụng về một mình, mong rằng Thái tử điện hạ cũng sẽ đi cùng."
Cái duy nhất mà hắn ta tự tin rằng mình có thể thắng được Bùi Ứng Tiêu, chính là cưỡi ngựa bắn cung, mà còn là thắng hiểm nữa.
Bấy giờ, nghe ra được ý phụ hoàng muốn cho hắn ta và Mông Thế tử đấu với nhau, sao hắn ta có thể không kéo Bùi Ứng Tiêu xuống nước cho được?
Thiên Khánh Đế nhìn về phía Bùi Ứng Tiêu, dứt khoát nói:
"Thái tử cũng đi đi. Hôm nay xem bản lĩnh của các con, xem ai có thể chọn được ngựa tốt trước đi vậy."
Có nghĩa là Thiên Khánh Đế đang muốn thưởng cho ngựa tốt của Mông Thiên Thạch.
Bùi Ứng Tiêu cười yếu ớt, sau đó hắn gật đầu, vui vẻ đi cùng.
Thái tử điện hạ có thân hình cao ráo, dung nhan đẹp mắt. Lúc hắn đi đến bên cạnh Mông Dịch Hoài, hai người bỗng tạo ra hai hình ảnh tương phản, đánh mạnh vào thị giác người nhìn.
Vóc người bọn họ xấp xỉ, cao cũng gần bằng nhau, nhìn lướt qua thì thấy Mông Dịch Hoài có vẻ cường tráng hơn.
Nhưng còn Bùi Ứng Tiêu, nhìn sơ qua thì tưởng hắn gầy gò, nhưng thực ra, hắn vai rộng eo hẹp, dáng vẻ thản nhiên, đôi mắt hẹp dài ôn hòa ngậm ý cười, vừa phong độ vừa nhẹ nhàng.
Dường như khí thế của hắn không hề bị cái người có hình thể cường tráng hơn kia trấn áp, mà ngược lại, trông hắn có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều.
Đến cả lão già thô kệch như Mông Thiên Thạch cũng không nhịn được, cứ phải dán mắt vào nhìn hắn, sau đó thở dài bất lực:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!