Chương 2: Sợ chết khiếp

Khúc Ngưng Hề không nhớ rõ bản thân nàng đã rời khỏi đài Lạc Huỳnh như thế nào, vì căng thẳng cực độ nên đầu óc nàng trống rỗng, gần như là trắng xóa.

Trong cuộc đời ngắn ngủi này của nàng, chưa một lần nào nàng lại cận kề cái chết đến thế.

Nàng sẽ chết thật, là một cái chết yên hơi lặng tiếng trong hoàng cung này.

Vừa rồi nàng nhanh trí nói bậy nói bạ, không biết Bùi Ứng Tiêu có tin hay không.

Khúc Ngưng Hề không quan tâm đến cái gì mà danh dự hay mặt mũi, nàng chỉ muốn sống mà thôi.

Nàng nhớ, hình như Minh Ân có khuyên một câu có đại ý là

"Xử lý thi thể không dễ cho lắm", không biết có phải là do nàng nghe lầm hay không.

Cuối cùng, từ khi đó trở đi, Thái tử điện hạ không hề nói thêm một câu nào nữa, mà cứ buông tha cho nàng như vậy.

Tạm thời nàng đã được rời đi một cách lành lặn mà không rụng lấy một cọng tóc nào…

Là vì hắn để ý đến thân phận của nàng à? Hay là vì, trong ngày Tết Nguyên tiêu mà cô nương Khúc gia xảy ra án mạng thì rất khó sắp xếp?

Nhưng ở một nơi rộng lớn như hoàng cung này, việc âm thầm giết một người quả đúng là một chuyện quá đỗi dễ dàng.

Nhất là đối với người có lớp ngụy trang hoàn mỹ như Bùi Ứng Tiêu, một tên Ngụy quân tử có vẻ khiêm tốn nhún nhường, về cơ bản là sẽ không có một ai nghi ngờ hắn cả.

Thậm chí còn tự hoài nghi trở lại chính bản thân mình, suy nghĩ đó có ý khinh nhờn, vì Thái tử điện hạ nổi tiếng là người có lòng nhân ái, đến cả trẻ con trên khắp Đại Hoàn này đều biết.

Nghe nói Thái sư đại nhân còn từng nêu lên kiến nghị với bệ hạ rằng, nên đưa Thái tử vào quân doanh để rèn luyện. Là Thái tử của một quốc gia mà lại nhân từ quá, không nỡ xuống tay, thì sẽ làm mất đi sự quả quyết cần có.

Bệ hạ không nghe theo lời đề xuất của Thái sư, chẳng qua trong Đông Cung cũng đã có Thái phó, nên bệ hạ phái thêm một vị Tướng quân Ninh Uy đến đốc thúc chỉ dạy.

Được biết, vị Tướng quân này tính tình cứng rắn, lại am hiểu mưu lược chỉ đạo…

Bây giờ xem ra là, Thái tử cũng lừa cả bệ hạ.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là người có lòng dạ như nữ nhân sao? Thái sư còn lo lắng ưu tư vì chuyện này ư?

Đây là tội khi quân đó!

Khúc Ngưng Hề càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không thể thoát khỏi cái chết, nàng như người mất hồn, thất tha thất thểu trở về cung Giáng Ngọc, Ngân Bình thì đang đi tìm nàng.

"Tiểu thư, người đi đâu thế ạ?"

Giọng điệu hỏi han của Ngân Bình mang theo chút gấp gáp, nàng ấy ôm lò sưởi tay chạy lại chỗ nàng:

"Nô tỳ đến noãn các tìm người mà không thấy người ở đâu hết!"

Khúc Ngưng Hề khẽ thở ra một hơi, rồi nàng nghiêng đầu nhìn nàng ấy:

"Ta đi dạo loanh quanh gần đó… Ngân Bình, trong noãn các có người nào khác không?"

"Sao tiểu thư lại hỏi vậy ạ? Người nhìn thấy ai sao?"

Ngân Bình giơ tay ra đỡ nàng, nàng ấy mím môi rồi nói:

"Lúc nô tỳ đi vào bên trong thì không thấy ai hết."

Không có ai ư?

Chẳng phải là Nhị hoàng tử đã ở trong đó sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!