Chương 19: Điểm tâm nhỏ (1)

Khúc Ngưng Hề hoảng sợ. Nếu Nhị Hoàng tử được như ý, nàng sẽ phải trở thành thiếp thất trong phủ Nhị Hoàng tử, thế thì công sức ẩn nhẫn trong bao năm qua của nàng còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Chỉ e là, người ngoài không rõ tình hình sẽ cho rằng bọn họ

"đã thân mà nay lại càng thêm thân", tốt biết bao nhiêu.

Có đôi khi, chuyện hai người nào đó có thể thành đôi được hay không, đã được quyết định từ thuở bé rồi.

Khi còn bé, Khúc Ngưng Hề không thân với Minh Họa, cũng chẳng có gì có thể nói với Bùi Tĩnh Lễ cả.

Dù là biểu tỷ muội đi chăng nữa, nhưng nhớ lại thì trước đây giữa hai người họ cũng chẳng có ký ức tươi đẹp, ấm áp gì cho cam.

Cùng lắm thì khi gặp người lạ, quan hệ giữa họ vẫn thân hơn đôi chút nhờ quen biết từ trước, rồi lại có thêm cả mấy lần gặp gỡ trong năm mới hay lễ tết gì đó, cứ thế, đôi bên trưởng thành với mối quan hệ không gần không xa này.

Có nhà nào không có những người thân thích như thế đâu?

Không quá thân mà cũng chẳng mấy xa lạ, giữ liên lạc vì có quan hệ máu mủ, không cần phải gượng ép bản thân mà tiến tới thêm một bước, như thế là được.

Nhưng, cũng chẳng biết là từ lúc nào mà Bùi Tĩnh Lễ đã bắt đầu nảy sinh ra những tâm tư khác.

Hắn ta là Hoàng tử, bậc tôn quý cao sang, có chỗ dựa là bệ hạ, có Hoàng hậu che chở, dĩ nhiên là hắn ta cứ muốn làm gì thì làm thôi.

Hắn ta luôn miệng nói là vừa mắt nàng, nhưng tất cả chỉ toàn là dục vọng cá nhân của hắn ta mà thôi. Thứ tình cảm này của hắn ta ấy à… còn chẳng đáng để gọi là thích nữa là.

Thế gian này làm gì có cái kiểu thích thế này kia chứ? Đừng làm bẩn cái từ này nữa mà.

Khúc Ngưng Hề rúc về đằng sau cái tủ thấp, nàng hy vọng sức mình cộng với sức nặng của cánh cửa gỗ, có thể chặn hắn ta lại.

Tâm trạng của nàng rất phức tạp, vừa luống cuống, vừa hoảng sợ.

Luống cuống không phải vì sợ hãi trước tình cảnh này, mà là vì nàng cảm thấy mờ mịt trước tương lai.

Vì sao Bùi Tĩnh Lễ lại không thấy sợ?

Bởi vì hắn ta biết, dù hắn ta có làm chuyện bậy bạ gì đi chăng nữa, thì cùng lắm là hắn ta cũng chỉ bị khiển trách một trận rồi thôi.

Còn nếu nghiêm trọng hơn nữa, thì cũng vẫn sẽ giống như lần chọc giận bệ hạ – sẽ chỉ phải ăn mười mấy roi, đau da đau thịt chút thôi.

Sau đó thì sao?

Nếu hắn ta cứ nhất quyết phải kéo nàng xuống bùn cho bằng được, thì hắn ta chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi là nàng sẽ chìm sâu trong vũng bùn ấy ngay, và cả đời này, nàng cũng sẽ khó lòng mà thoát khỏi cảnh bùn nhơ kia được.

Lẽ nào Khúc gia sẽ không chịu gả nàng đi ư?

Đến lúc đó, Hoàng hậu không thể khống chế được nhi tử của mình nữa, đánh cũng đánh rồi, mà mắng cũng mắng rồi, nên dĩ nhiên là bà ta sẽ lệnh cho nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.

Không chừng cô mẫu sẽ còn nhân cơ hội này mà giáo huấn nàng, bảo nàng đừng có được sủng sinh kiêu, thèm muốn vị trí Hoàng tử phi!

Khúc Ngưng Hề vùi đầu vào gối, cả người rét run.

Nàng biết, hôn nhân đại sự là chuyện mà

"cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", trên đời này, có rất nhiều cô nương thân bất do kỷ [*].

[*] Thân bất do kỷ: có nhiều khi chúng ta không thể khống chế được những việc mà chúng ta đang làm, có những thứ tuy bản tâm không muốn làm nhưng vẫn phải làm để có thể thích nghi và tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại.

Bị người nhà ép buộc gật đầu, không cho phép mình được tự do lựa chọn.

Nàng không phải là người duy nhất, và cũng sẽ không phải là người đáng thương nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!