Sau lần thấp thỏm lo sợ vì lá thư tình kia, Khúc Ngưng Hề đã nhận thức sâu sắc được rằng: Phải cân nhắc trước khi làm việc, đi một bước thì phải nhìn ba bước.
Cũng may là nàng vẫn còn khá cẩn thận, nên mới giấu kiểu chữ mình hay dùng đi mà đổi thành một kiểu khác, nhưng, dĩ nhiên là, chỉ có vậy thôi thì vẫn chưa đủ.
Người trong cung mà, tai mắt ai nấy đều hết sức nhanh nhạy. Nếu là chuyện có liên quan đến Thái tử, họ lại càng dồn nhiều công sức vào việc điều tra hơn.
Một khi lá thư tình đó bị lộ ra ngoài, sớm hay muộn gì thì các bên cũng sẽ tra ra được nàng thôi.
Suýt chút nữa là đã gây ra họa lớn rồi.
Từ nay về sau, nàng tuyệt đối không viết thư nữa, một chữ cũng không dám động vào.
Bùi Ứng Tiêu nói có thể đưa cái khác, lẽ nào hắn đang muốn nói đến túi thơm hay khăn tay gì gì đó của nữ giới ấy à?
Khúc Ngưng Hề xòe mười ngón tay nhỏ như cọng hành của mình ra, chỉ đành để chúng chịu cực chịu khổ thôi…
Khúc Hoàng hậu thưởng cho một cây roi, cho phép nàng được tùy ý ra vào trường ngựa Hoàng gia, cưỡi những con ngựa tốt được nuôi trong đó.
Ít nhất thì, ngoài mặt Khúc Ngưng Hề cũng phải đi đến đó một, hai lần để vờ ra vẻ phối hợp.
Mặt khác, nàng để A Thúc hỏi thăm về Nghị Xa Hầu Thế tử trước. Bên cạnh đó, nàng còn mời tú nương đến may trang phục cưỡi ngựa.
Đã gần nửa năm trời không cưỡi ngựa, cơ thể phát triển, vóc dáng cũng thay đổi nhanh chóng, nên trang phục cưỡi ngựa lúc đầu cũng chẳng còn mặc được nữa.
Tú nương có tay nghề rất khéo, tốc độ may cũng nhanh, chỉ mất có hai ngày thôi mà đã may xong được một bộ trang phục cưỡi ngựa mới cho nàng rồi.
Eo Khúc Ngưng Hề thon thả mảnh mai, cổ áo tròn, ống tay áo thẳng, tay áo hẹp. Dường như là, sau khi mặc trang phục cưỡi ngựa vào, thần thái của nàng cũng đã trở nên khác biệt hơn bình thường một chút.
Mái tóc nàng đen nhánh, mềm mại như mây, mắt ngọc mày ngài tựa cành sen ngày hè, vẻ tươi mát, trong trẻo này khiến người ta cảm nhận được một thứ sức sống vô cùng đặc biệt toát ra từ nàng.
Bộ trang phục cưỡi ngựa mới này rất vừa người.
Song, chỉ vừa mới mở cửa phòng ra thôi mà Khúc Ngưng Hề đã cảm thấy vô cùng bức bối bởi cái thời tiết nóng nực ở bên ngoài.
Thời tiết càng ngày càng nóng.
Trên cành cây, tiếng ve kêu vang lên thành từng hồi, chúng kêu gào hòng nghênh đón thời điểm giữa hè sắp đến.
Nàng vẫn thắt đai lưng, xung quanh bị bó chặt lại, khiến nàng ngột ngạt đến phát bực.
Lại còn thêm cả áo lót bên trong nữa, tổng cộng là nàng đã mặc tận ba lớp vải vóc lên người, thế nên, nàng chỉ cần đứng yên thôi cũng thấy nóng nữa là.
Mà, mùa hè rất dài này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Ánh Sở hầu ngay bên cạnh, tuy nàng ấy biết rất rõ điều ấy nhưng cũng không tiện lên tiếng khuyên can.
Người ngoài đều thầm nói Đại tiểu thư nhà An Vĩnh Hầu là một mỹ nhân cứng nhắc như gỗ. Nhưng nào có ai biết được rằng, đó là kết quả mà Khúc Ngưng Hề đã cố gắng đến nhường nào mới đạt được đâu?
Người thú vị ắt sẽ khiến kẻ khác hứng thú, dĩ nhiên cũng được rất nhiều ưu ái, mà nàng lại có thêm sắc vóc như hoa như tuyết nữa, thế thì sao không hút mắt cho được?
Chỉ e là từ trên xuống dưới Thượng Kinh đều sẽ để mắt đến, chăm chăm dõi theo đóa hoa đang chớm nở này, rồi lại âm thầm nảy sinh ý muốn chiếm đoạt cho xem.
Hoa nở quá nổi bật, sẽ bị người ta hái đi mất.
Người không có năng lực tự bảo vệ mình thì phải học cách che giấu.
Kỹ năng che giấu vụng về, vừa kín đáo mà cũng vừa lộ liễu, đấy mới là con đường sinh tồn.
Khi còn bé, Khúc Ngưng Hề cũng từng ngây thơ hoạt bát. Nhưng tuổi càng lớn, nàng lại càng hiểu sâu sắc rằng, nàng phải cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói cho đến mỗi một hành động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!