Chương 17: Gặp Thái tử

Đúng là vì lá thư tình kia nên Thiên Khánh Đế mới bãi giá đến cung Phù Đan.

Nhưng Hoàng hậu đã đến trễ một bước. Ngay lúc thiết triều hôm nay, ở trước mặt toàn thể văn võ bá quan, ông ta đã quyết định Thái tử sẽ là người chịu trách nhiệm tổ chức lễ Vạn Thần năm nay.

Nhưng còn chưa quá giờ trưa, ông ta lại nhận được lá thư như thế kia ở Ngự thư phòng.

Thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, há có thể thay đổi nhanh như thế?

Thiên Khánh Đế ngồi xuống, hỏi nhỏ rằng:

"Hoàng hậu đã tìm ra được cung nữ đó hay chưa?"

Chưa. Khúc Hoàng hậu đứng bên cạnh ông ta, bà ta trả lời:

"Ban đầu thần thiếp định tìm ra xem người đó là ai trước, nào ngờ Tú Tương lại không thận trọng như thế, thần thiếp cũng có chút bất ngờ."

Đúng thật là bà ta muốn tìm ra người đó.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ là tốt nhất, nhưng e là sẽ không kịp.

Nào ngờ, dẫu đã vội vàng đem lá thư tình kia đến Ngự thư phòng nhưng cũng vẫn không kịp, lúc thiết triều, đã chọn được người chịu trách nhiệm.

Thiên Khánh Đế nhìn về phía Bùi Ứng Tiêu:

"Huấn Đình, con tự nhìn một cái đi."

Bùi Huấn Đình là tên tự của Bùi Ứng Tiêu. Hôm nay, ngoại trừ Thiên Khánh Đế ra thì chẳng có mấy ai có thể gọi hắn như vậy nữa.

Hôm nay hắn mặc một bộ áo bào Quảng Hàn hoa văn hình mây, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, hắn phẩy nhẹ ống tay áo:

"Nhi thần không biết."

"Người ta cũng đã viết thư tình cho con rồi mà con còn nói là con không biết?" Thiên Khánh Đế rất không hài lòng với câu trả lời này.

Gương mặt như ngọc của Bùi Ứng Tiêu lộ ra vẻ không biết làm sao:

"Là nhi thần xem xét không thấu đáo."

Ném quả Phan Anh, minh châu khó lòng bị lu mờ, không có cách nào có thể ngăn cản được sự yêu thích của người ngoài.

Khúc Ngưng Hề ở dưới chỗ Hoàng hậu, nàng len lén quan sát hắn.

Ở trước mặt người khác, Thái tử điện hạ giấu đi vẻ sắc sảo, trông hắn giống như là một con mèo đã thu hết móng vuốt về, người ngoài nhìn vào thì còn lầm tưởng rằng hắn yếu ớt.

Đúng là dung nhan xuất sắc dễ đánh lừa người khác hơn, nhìn sơ qua, trông hắn có vẻ vô tội đến nhường ấy cơ mà.

"Con làm Thái tử, không khống chế được kẻ dưới, hỏi đến việc gì cũng không biết, thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Giọng điệu của Thiên Khánh Đế nghe có phần hơi nghiêm khắc, ông ta nói:

"Cả gan dám làm càn gửi thư trong cung, phải tìm ra nàng ta!"

Bệ hạ… Khúc Hoàng hậu nâng chén trà lên, đưa cho ông ta:

"Là do thần thiếp quản lý không chặt chẽ. Chuyện xảy ra trong cung như thế này thì không thể trách Thái tử được."

Thiên Khánh Đế nhận trà, rồi nói:

"Viết thơ cho nó mà nó còn muốn phủi sạch trách nhiệm hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!