Khúc Ngưng Hề ngồi vào phía đối diện với Bùi Ứng Tiêu.
Cũng may là hắn không gọi người vào mài mực ngay, chỉ nói nàng ngâm ngay một bài thơ thôi.
Bấy giờ đã là thời gian dùng bữa tối, trên thuyền hoa cũng đã chuẩn bị một mâm thuyền yến.
Cá tôm tươi ngon, ngó sen xào, tất cả các nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đều được lấy ở hồ Xuân La.
Khúc Ngưng Hề cầm đũa lên, có phần khó mà nuốt nổi. Đây là lần đầu nàng ngồi dùng bữa cùng với Thái tử, mà bên cạnh lại chẳng có lấy một người nào cả.
Quả thật là xung quanh có phần yên ắng quá…
Vãn Du ơi là Vãn Du, nàng với con cá trong đĩa có khác gì nhau không?
Khó khăn lắm mới ăn xong. Bùi Ứng Tiêu đứng dậy rời khỏi bàn ăn trước, hắn đi ra ngoài khoang thuyền, men theo cầu thang gỗ đỏ mà đi lên lầu hai.
Không cần có ai nhắc nhở, Khúc Ngưng Hề cũng vội vàng lên theo.
Lầu hai thuyền hoa là khoang thuyền lộ thiên, xung quanh là lan can khắc hoa gỗ, gió đêm thổi nhè nhẹ, tầm nhìn rất thoáng đãng.
Nơi này có trải thảm nhung tuyệt đẹp, đèn lồng treo cao, trông giống nơi uống trà, nghe nhạc thưởng vũ.
Hiển nhiên là hôm nay không có nhạc nữ, vũ cơ gì, chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề nàng mà thôi.
Nàng thấy Bùi Ứng Tiêu ngồi xuống vị trí chủ tọa. Bàn vuông thấp, trên thảm bày nệm mềm mại. Ban đầu có hơi ngập ngừng, nhưng rồi nàng vẫn đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống chỗ ở sát bên chỗ chủ toạ.
Bởi vì nàng cảm thấy mình không hợp ngồi ở chỗ dành cho quan khách, mà ở đây còn không có ai khác, nên nàng cũng không ngồi cách Bùi Ứng Tiêu quá xa.
Hồ Xuân La đã sớm đắm mình trong hoàng hôn trầm lắng. Tuy rằng bây giờ vẫn còn sớm, nhưng xung quanh lại không có đèn đuốc gì, chỉ có chiếc thuyền hoa sáng đèn này là đang ở giữa hồ thôi.
Hai người Dung Nguyệt, Nhàn Thanh bưng mâm lên.
Trên mâm bày mấy bầu rượu, vài món ăn, có cả trái cây và bánh trái nữa.
Khúc Ngưng Hề chủ động rót rượu đầy chén cho Bùi Ứng Tiêu, chén rượu vừa đầy là ngón trỏ của hắn đã gõ nhẹ lên bình rượu, hắn hỏi nàng rằng:
"Biết uống rượu không?"
Câu hỏi này nghe có vẻ… đang muốn cho nàng uống à?
Vào các ngày lễ tết, Khúc Ngưng Hề cũng sẽ uống một hay hai chén, không uống nhiều thì sẽ không sao cả.
Huống chi hôm nay lại còn như thế này nữa, nàng cũng không dám chối từ hắn.
"Thần nữ kính điện hạ một ly."
Khúc Ngưng Hề rót rượu vào chén gần nàng. Mùi rượu mát lạnh nồng đậm, nàng cầm chén rượu lên, hướng về phía Bùi Ứng Tiêu.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng ngửa đầu uống cạn một hơi.
"Ngươi dứt khoát thật đấy…" Bùi Ứng Tiêu hơi nhướng mày, lại nói tiếp:
"Lẽ nào ngươi đang hy vọng rằng, tự chuốc say mình rồi thì sẽ không cần phải viết thơ nữa à?"
… Khúc Ngưng Hề mím cánh môi ươn ướt của mình.
Sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này thế nhỉ?
Có điều, có cô nương nhà nào dám uống say khi đang ở bên cạnh một nam nhân đâu chứ? Còn chẳng có nha hoàn hay ma ma nào đi theo, mà Ánh Sở cũng là người của hắn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!