Khúc Ngưng Hề mím môi, nàng rơi vào thế khó.
Với dân chúng bình thường mà nói, tám trăm lượng bạc không phải là một con số nhỏ. Song, nàng vẫn có thể trả được, chỉ có điều, nàng không muốn phải gánh chịu trách nhiệm này thay cho Đinh Vân Phức.
Huống chi, nay đã bị bọn họ nói như vậy, thì bất kể là nàng có mua hay không mua, đều không được.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Vân Phức rồi nói:
"Không dám so với Thái tử điện hạ về độ khoan dung nhân hậu. Chỉ có điều, tay của Đinh cô nương có tật xấu, phải trị cho dứt điểm."
Vốn dĩ cũng đã không muốn qua lại rồi, đã có một lần như thế này rồi, thì về sau khó lòng mà không trở mặt với nhau.
Bàn cờ bạch ngọc rất đẹp.
Dù hũ đựng quân cờ có phần hư hại, nhưng sau này vẫn có thể tìm ngọc khác về để vá lại.
Bên cạnh nàng, Đinh Vân Phức khoanh tay, nàng ta nói:
"Tay ta không có tật, nhưng có mấy lời ta nghe thấy không bùi tai."
"Ta ghét mấy đứa khuê tú như ngươi nhất đấy, mở mồm ra là nói không giỏi thư họa, không biết đàn, nghe là thấy tức!"
Nàng ta trợn mắt với Khúc Ngưng Hề:
"Ta muốn đổ chuyện hũ quân cờ này lên đầu ngươi đấy, thì sao nào?"
"Cũng là vì ngươi, vì ngươi khiến ta làm đổ nó đấy!" Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Giọng điệu của Đinh Vân Phức nghe rất ngang ngược, khiến Khúc Ngưng Hề đang tức giận cũng phải sửng sốt.
Nàng còn tưởng rằng nàng ta thấy nàng không vừa mắt nên mới cố ý lấy chuyện này ra để làm khó nàng, nhưng mà, bây giờ nghe ra thì thấy… có hơi hoang mang, nhỉ?
Ánh Sở liếc mắt nhìn sang Trình Lạc Minh, nàng ấy cười nói:
"Vị đại nhân này đã hiểu chưa? Là do Đinh cô nương làm rơi hũ đựng quân cờ. Nàng ta nói là muốn đổ lên đầu tiểu thư nhà chúng ta đấy."
"Chuyện này, Ngạn mỗ có thể làm chứng."
Một nam nhân áo lam chậm rãi bước ra, khí chất người nọ ôn nhã, giọng điệu trầm ấm:
"Ban nãy, vừa hay Ngạn mỗ đã trông thấy ống tay áo của Đinh cô nương chạm vào làm rơi hũ đựng quân cờ."
Ngạn Đàn tiên sinh?
Trình Lạc Minh thầm nghĩ Không hay rồi, vì đã có người làm chứng xuất hiện, mà người này lại còn chủ động đứng ra làm chứng nữa.
Trình Lạc Minh ngươi ấy, giúp ai không giúp, thế mà cứ nhất quyết phải giúp Đinh Tứ cô nương cho bằng được, tin đồn liên quan đến nàng ta ở Thượng Kinh đều chẳng ra gì, tính cách còn rất lạ lùng!
Cái kiểu thiên vị này… Thật sự là đã khiến cho Đông Cung phải xấu hổ một phen!
Hả?
Cái tên này khiến Khúc Ngưng Hề bất giác chú ý đến người nọ. Ngũ quan y đường hoàng, mặt mũi cũng tuấn tú.
Cái lần trong rừng hoa ấy, họ không thể gặp, đến hôm nay nàng mới được thấy Ngạn Đàn.
Thật là trùng hợp.
Đinh Vân Phức không để ý đến cảm nhận của Trình Lạc Minh, cũng không xem lời làm chứng của Ngạn Đàn ra gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!