Khúc Ngưng Hề đã được nếm trải mùi vị của hợp hoan thiên.
Một tiểu cô nương như tờ giấy trắng, những món nàng từng ăn còn chẳng nhiều nhặn gì, huống chi đây còn là loại thuốc k1ch thích hiếm thấy.
Sao nàng có thể chống cự được?
Thế nên cả người lảo đảo, từ đầu đến chân ửng hồng tựa áng mây chiều, đẹp đẽ tựa đào lý.
Quyến rũ mà sống động.
Lục Huấn Đình thân là xà độc, hắn không sợ độc dược, vả lại, hắn còn có khả năng khống chế chất độc điêu luyện. Bởi vậy nên mới dễ dàng chuyển tác dụng của hợp hoan thiên sang Khúc Ngưng Hề.
Miệng thì nói là niệm tình đây là lần đầu của nàng, làm thế có thể khiến nàng bớt khó chịu phần nào.
Nhưng vẫn khiến Khúc Ngưng Hề khóc thút thít, nước mắt lăn dài trên má.
Nàng chỉ biết đến các tư thế được vẽ trong tập tranh, mà loài người vẫn luôn hành sự như thế, còn tu hành giả biết cách phối hợp với tâm pháp thì sẽ đạt được một kết quả tuyệt vời cho đôi bên.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ rằng, quá trình này lại khiến nàng khó chịu đựng đến mức độ ấy, cứ như là một loại tra tấn vậy.
Lục Huấn Đình ăn một trái linh quả, cắn nhẹ vỏ rồi chuyển phần thịt quả ngọt lành, mọng nước qua miệng nàng.
Hắn vẫn không nhúc nhích gì, dùng cách này để khiến người trong lòng mình từ từ bình tĩnh lại.
Đôi mắt Khúc Ngưng Hề đẫm lệ, nàng vô thức đón nhận, chẳng cảm nhận được hương vị gì, còn cả người thì cứ run rẩy không ngừng.
Nàng ăn không tiêu, khó chịu vô cùng…
"Thả lỏng một chút, đừng vội…"
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Huấn Đình khẽ vuốt v3 tấm lưng trắng như ngọc của nàng, kiên nhẫn an ủi.
Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể hắn đã hơi thấp, nhưng vì để khiến nàng chuột tai dài cảm thấy dễ chịu, hắn đã dùng linh lực điều chỉnh cho ấm lên.
Khúc Ngưng Hề hoàn toàn không nhận ra chút chu đáo này của hắn.
Nơi mềm mại nhất bị ép phải nuốt vào, tuy chậm rãi từng chút một, nhưng vẫn khiến nàng toát hết cả mồ hôi.
"Lớn quá, ta sắp chết đến rồi…" Nàng yếu ớt nói, cuống đến mức không kiềm chế được:
"Cảm giác như sắp bị đâm đến chết tới nơi rồi…"
"Ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu…."
Lục Huấn Đình nhíu mày phủ nhận, sau đó còn nhỏ giọng lừa gạt nàng:
"Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi…"
Khúc Ngưng Hề nghe thấy mấy lời này thì an lòng hẳn, cái mũi nhỏ nhắn khẽ hít vào một hơi:
"… Vậy chủ nhân nhanh lên…"
Nàng chỉ mong sao có thể nhanh chóng kết thúc cực hình này, còn việc có nên đồng ý song tu thêm lần nữa hay không… thật sự là nàng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn nữa.
Nàng chuột tai dài ngây thơ, cứ thế mà tin vào lời hắn nói rồi lại ngoan ngoãn nằm dưới người hắn.
Bấy giờ, hai chiếc tai mềm mại phủ lông của nàng đang dựng lên, nàng không thể thu nó lại được, cụp trên đầu, trông vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Đôi mắt rắn lấp lánh ánh cam chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt cuồn cuộn những cơn sóng ngầm tối tăm, là d*c vọng bị kìm nén đã lâu mà hắn không thể dập tắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!