Khúc Ngưng Hề chưa từng nắm tay nam nhân chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật.
Nàng chỉ xem tập tranh mật giáo phòng the mà hắn đã đưa cho nàng, rồi cho rằng mình đã hiểu hết mọi thứ, chứ nàng không hề biết trải nghiệm thực sự sẽ ra sao.
Nàng cũng không thể tưởng tượng ra được những khó khăn mà nàng sẽ phải đối mặt khi thực sự ở trong tình huống đó.
Khúc Ngưng Hề rất vô tư.
Lúc tắm ch ung với Lục Huấn Đình, nàng đã thấy những điểm khác thường của hắn, nhưng nàng chẳng mấy bận lòng, chỉ có chút ngạc nhiên thoáng qua rồi lại thôi.
Giống loài khác nhau nên hình thể, s1nh lý cũng khác nhau… chẳng phải đây là chuyện hết sức bình thường à?
Long xà tộc có thiên phú dị bẩm, trong mắt nàng, chẳng qua cũng chỉ là… hai cái thôi mà.
Vì không biết nên cũng không sợ, tiểu cô nương không hề lo lắng chút nào cả, thậm chí là nàng còn tính toán xem, sau khi song tu thì tu vi sẽ tăng tiến đến mức độ nào.
Nàng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để khỏi bị những yêu quái khác như là con mèo đen kia ức hiếp.
Hơn nữa, nếu có thể giúp được chủ nhân, nàng cũng sẵn lòng giúp. Mà, có vẻ như hắn cũng rất cần nàng…
Sau khi Lâm Trọng Bình biết được quan hệ giữa hai người đã thay đổi, ông thật lòng thấy mừng cho thành chủ.
Tuy rằng tu vi của chuột tai dài quá thấp, nhưng là do nhà mình nuôi dưỡng, tâm tính đơn thuần thiện lương, nên để nàng ở bên cạnh là thích hợp nhất.
Cuối cùng đại nhân cũng bằng lòng thay đổi, không còn cố chấp nữa. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Lâm Trọng Bình không hiểu rõ cơ thể của Lục Huấn Đình, nhưng vì đã theo hắn nhiều năm, nên ông hiểu rõ, đại nhân rất có nguyên tắc và rất kiên trì trong phương diện đó.
Ban đầu ông còn nghĩ là vì hắn mắc chứng thích sạch sẽ, về sau lại nghi ngờ hắn ghét nữ tử, thậm chí, còn có thời gian ông đoán rằng… cũng có thể đại nhân thích nam tử.
Lâu dần, lão quan gia mới từ từ nhận ra sự kiểm soát gần như là hà khắc của đại nhân với chính mình.
Hắn kiên quyết không cho phép bản năng và thú tính chi phối bản thân rồi từ đó dây dưa với với phái nữ.
Không, không phải chỉ là không cho phép, mà có thể nói là vô cùng căm ghét.
Vạn vật sinh ra đều có h@m muốn, Yêu tộc hay ma vật càng không phải là ngoại lệ.
Đã nếm thử mỹ vị rồi thì sẽ muốn nếm thử thêm lần nữa, cảm thấy thỏa mãn thì sẽ lại tìm đến. Đến cả trẻ con còn như thế, vì đây là bản năng mà.
D*c vọng là vô cùng vô tận, thỏa mãn được d*c vọng thì sẽ có được khoái lạc; nhưng Lục Huấn Đình cứ nhất quyết phải đi ngược lại.
Đôi khi Lâm Trọng Bình còn nghĩ, không biết đại nhân có phải là tăng nhân khổ hạnh hay không, vì lúc nào hắn cũng tự đặt ra những giới luật không thể phá vỡ cho chính bản thân cả.
Cũng may mà bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt rồi, không còn khổ cực kiềm chế mỗi lúc kỳ động d*c đến nữa.
Ông chưa từng thấy đại yêu nào lại dùng linh lực để chống đỡ trong kỳ động d*c cả, quả đúng là mấy năm qua đã lãng phí không ít linh tửu thượng hạng rồi mà!
Nghĩ đến đó là lão quản gia lại thấy xót xa, rượu ngon đâu dễ gì mà có!
Nghe nói Khúc Ngưng Hề đang luyện tập các chiêu thức để rèn luyện cơ thể, nên Lâm Trọng Bình rất chu đáo mà bảo nhà bếp đổi sang một loạt các nguyên liệu nấu nướng mới.
Từ linh gạo đến linh thú, tất cả đều là thứ vô cùng bổ dưỡng với người tu hành.
Lục Huấn Đình không quá xem trọng chuyện ăn uống, hay nói đúng hơn là, trong phủ ai cũng đều tu hành bế thực, nên gần như đầu bếp trong phủ chẳng có việc gì để làm cả.
Thỉnh thoảng, vào những lúc có khách ghé thăm, họ mới có dịp làm ít món để chiêu đãi.
Từ khi Khúc Ngưng Hề hoá thành hình người, nhóm đầu bếp mới chính thức có việc để làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!