Chương 134: Ngoại truyện 17: Đại nhân tự chủ (5)

Đôi mắt rắn màu hoàng kim cứ đậm màu dần, mãi cho đến khi sắc cam rực rỡ ánh lên nơi đáy mắt.

Nó chăm chú nhìn vào con mồi ngây thơ trước mặt, làn da trắng mịn như ngọc, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, khuôn mặt nàng non nớt và mềm yếu, như thể là rất dễ dàng chiếm đoạt.

Bản năng thú tính sâu trong người trỗi dậy.

Nhưng mà, khoảnh khắc đuôi rắn vừa xuất hiện, Lục Huấn Đình ép nó phải trở về.

Hắn lùi về sau, khẽ day ấn đường, khó mà tin được rằng mình lại nảy sinh d*c vọng với một tiểu cô nương như nàng.

Thấy dáng vẻ mông lung của Khúc Ngưng Hề, rõ ràng là bây giờ nàng đang bị luồng linh khí nồng đậm này mê hoặc rồi.

Không chỉ vì tu vi quá thấp, mà còn có thể là vì chưa có sự trải đời, nên nàng mới trong sáng tựa như tờ giấy trắng.

Bị người ta nuốt chửng tới nơi rồi mà còn chẳng biết giãy giụa.

Lục Huấn Đình giơ tay lên, khẽ nhéo lấy gò má non mềm của nàng.

Khúc Ngưng Hề nhăn mặt vì đau, sau khi hoàn hồn lại, nàng trợn to hai mắt, như muốn lên án: Chủ nhân nhéo ta.

"Ngươi cần phải trở về."

Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt vàng đồng đã trở về thành màu đen như mọi khi.

Khúc Ngưng Hề không cảm nhận được điều gì bất thường, nhưng cũng không ầm ĩ đòi uống thử rượu nữa, gật đầu đồng ý rồi đứng dậy:

"Thế thì chủ nhân nghỉ ngơi đi."

Sau khi nàng hoá thành hình người, cái tổ nhỏ của nàng đã trở thành một tiểu viện ngay bên cạnh phòng hắn, bây giờ nàng đã có được một không gian riêng tư cho bản thân rồi.

Tuy không còn ở cùng Lục Huấn Đình nữa, nhưng hai người vẫn cách nhau rất gần.

Hôm nay Khúc Ngưng Hề đã hấp thụ được không ít linh khí, cả người lâng lâng, còn mạnh hơn mọi khi không ít.

Nàng mãn nguyện quay trở về, muốn thử quay về tự luyện hóa linh khí, hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề của Lục Huấn Đình.

Sau khi nàng đi, Lâm Trọng Bình đến.

Ông bưng một cái khay trên tay, sau đó đặt hai đ ĩa đồ nhắm lên bàn.

"Đêm nay đại nhân vẫn còn muốn uống nữa à?" Vẻ mặt của vị lão quản gia này trông sâu xa lắm:

"Ta thấy nàng chuột tai dài kia cũng khá là…"

Lục Huấn Đình chợt nhướng mắt nhìn ông.

Lâm Trọng Bình khẽ ho một tiếng rồi nói:

"Dù sao thì đại nhân cũng không thể nhịn mãi như thế được, vừa hay vật cưng của đại nhân cũng đã hóa thành hình người…"

Ông không phủ nhận rằng ông cũng có suy nghĩ giống như Phù Mị, cho rằng thành chủ không cần phải kìm nén kỳ động d*c của mình làm gì, vì chẳng phải hắn đã có Khúc Ngưng Hề ở bên cạnh rồi à?

Tiểu cô nương ấy tốt biết bao, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.

Phù Mị nghĩ rằng Lục Huấn Đình nuôi nàng là để vượt qua kỳ động d*c, nhưng Lâm Trọng Bình lại không nghĩ như thế. Vì ông biết rõ tính tình của đại nhân, chắc chắn hắn không phải là người làm theo bản năng như thế.

Chỉ là, vừa hay chuyện này lại tới đúng lúc như thế…

Nên dù có thuận nước đẩy thuyền cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!