Chương 11: Khúc Thủy Lưu Thương

Không thể không thừa nhận rằng, Bùi Ứng Tiêu là một người vô cùng chu đáo, chỉ bước một bước thôi mà đã có thể giải quyết đúng chỗ phiền não của Khúc Ngưng Hề.

Ngân Bình và nàng cùng đến Điệp Thúy sơn trang, nếu lúc về mà lại không về cùng nhau, thì đúng là khó mà giải thích được.

Nói ra một lời nói dối thì dễ, nhưng sau này khó tránh khỏi việc phải bổ sung thêm rất nhiều lời nói dối khác để che lấp đi.

Thật sự là nàng đã nếm quá đủ trái đắng của việc nói dối rồi, chỉ mới lừa có mỗi mình Thái tử điện hạ thôi, mà cả thần kinh lẫn thể xác nàng đều đã mệt mỏi đến độ không thể chịu đựng nổi rồi.

Ánh Sở có tài dịch dung xuất quỷ nhập thần, tính tình vui vẻ, thích cười, lúc giả trang thành Ngân Bình thì lại càng thoải mái như không.

Cảm giác khi tiếp xúc với nàng ấy rất tốt, chỉ chừng đấy thôi cũng đã đủ để Khúc Ngưng Hề thở phào một hơi rồi.

Nàng ấy nói cho Khúc Ngưng Hề biết rằng, ngày đó, lúc ở trong cung, người cõng Khúc Ngưng Hề ra khỏi hang đá hòn non bộ là tỷ tỷ của nàng ấy, cũng biết chút công phu quyền cước.

Khác với Dung Nguyệt và Nhàn Thanh, tỷ muội các nàng ấy rất ít khi xuất hiện bên ngoài.

Những lời này nghe hết sức tự nhiên, không có chút gì là khách sáo cả, cứ thế mà nói hết ra.

Lòng Khúc Ngưng Hề sợ hãi không thôi, và cũng chỉ muốn chết lặng đi mất. Nàng càng ngày càng biết nhiều bí mật của Đông Cung, về độ chấn động thì không có bí mật nào thua kém bí mật nào cả.

Dù sao thì cái miệng này cũng đã bị bịt lại từ lâu lắm rồi.

Biết Khúc Ngưng Hề không yên tâm về Lục Diễm Hoa, Ánh Sở bèn cười, lên tiếng khuyên nhủ nàng rằng:

"Tiểu thư đừng lo, biểu cô nương là người mà tiểu thư có thể tin tưởng."

Thật sao?

Khúc Ngưng Hề không biết gì về Lục Diễm Hoa cả. Tuy rằng Khúc Ngưng Hề không cho rằng nàng ấy là người không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng chính bởi vì không biết rõ về nàng ấy, nên nàng mới không có cách nào có thể xem như là chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Nếu không thì, lá gan của nàng cũng lớn lắm rồi đấy.

Dù sao thì, lúc Lục Diễm Hoa trông thấy nàng đang ở trong tình thế bất ổn, nàng ấy cũng chẳng giúp đỡ gì cả mà.

Giọng điệu của Ánh Sở chắc nịch, nàng ấy quả quyết tuyên bố Lục cô nương không có vấn đề.

Nàng ấy và Thái tử là biểu huynh muội. Nghĩ đó là quan hệ mật thiết nên sau khi Khúc Ngưng Hề nghe thế, nàng cũng không lần lữa mãi với chuyện này nữa.

Ánh Sở hỏi thăm chút chuyện về Ngân Bình.

Nàng ấy cần phải ghi nhớ một vài thông tin.

Khúc Ngưng Hề cũng sợ nàng ấy bị lộ. Hồi Thanh Uyển hãy còn một Tôn ma ma kia kìa.

Khi nghĩ đến hai người này – một Thái tử, một Hoàng hậu, đầu của nàng đau nhức không thôi.

Ngân Bình là cô nhi, không cha không mẹ. Lúc nàng ta còn nhỏ, vì quá gầy yếu, không thể tìm được điểm đến nào an ổn cả, nên nàng ta đã bị mấy tên buôn người chuyền tay nhau rất nhiều lần.

Là Khúc Ngưng Hề giữ nàng ta lại.

Bởi khi đó, nàng ta đã nhìn chằm chằm vào nàng không chợp mắt, ánh nhìn ấy chứa một khát khao hết sức mãnh liệt.

Ngân Bình đã nếm chịu đủ khổ sở rồi, nên đối với nàng ta mà nói, việc được bước chân vào phủ An Vĩnh Hầu không khác gì bước chân vào cõi phúc cả. Nàng ta tuyệt đối không thể quay lại như trước, sống trong những tháng ngày khổ cực kia nữa, không những thế, nàng ta còn muốn cố sức leo lên cao.

Mới đầu, nàng ta còn tưởng rằng Khúc Ngưng Hề sẽ trở thành Hoàng tử phi. Sau đó, khi biết được những toan tính của Hoàng hậu, nàng ta đã thất vọng mất một thời gian rất dài.

Đoán chừng là ý niệm đó chưa từng bị dập tắt.

Khúc Ngưng Hề có thể hiểu được tham vọng quyền thế của nàng ta. Đừng nói là một tiểu cô nương, đến cả bao nam nhân ngoài kia cũng vì nó mà chấp nhận khom lưng hèn hạ cả đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!