Chương 10: Nhượng bộ

Khúc Ngưng Hề run lẩy bẩy, đúng là sợ thật.

Bùi Ứng Tiêu đưa nàng đi thế này là đang muốn làm gì đây?

Hắn cũng không phải là kiểu người nhiệt tình gì, hắn đã làm như thế này thì chắc chắn là có mục đích…

Muốn nắm đằng chuôi để gây khó dễ cho nàng à?

Khúc Ngưng Hề không nghĩ ra được, có đủ loại suy nghĩ tồn tại trong đầu nàng.

Chuyện xảy ra quá sức đường đột. Nàng cứ nghĩ rằng mình đã đủ cẩn thận rồi, nhưng không thể ngờ được là hôm nay mình lại thua trong tay Ngân Bình.

Cẩn thận nghĩ lại thì mới thấy, không hẳn là chỉ cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ đến tột độ.

Vì từ trước, từ buổi tiệc tối vào ngày Tết Nguyên tiêu lần đó trong cung, Khúc Ngưng Hề cảm thấy gì đó có phần hơi kỳ lạ nên cứ gặng hỏi mãi, nàng hỏi rằng, có phải trong noãn các có người hay không.

Hơn nữa, lần này, nàng đã rút ra được một tấm bản đồ từ trong ống tay áo của Ngân Bình, thế nên, gần như là nàng đã ra tay ngay mà không hề do dự gì.

Bởi sự không tin tưởng đã sinh ra trong lòng từ lâu rồi.

Tất cả đều đã thay đổi ngay sau khoảnh khắc Ngân Bình chọn cách nói dối.

"Cô lại cứu ngươi thêm một lần nữa rồi, ngươi không vui à?"

Bùi Ứng Tiêu rủ mắt, quan sát gương mặt nhỏ bé đỏ bừng của nàng, giọng hắn nhẹ bẫng.

Thần nữ, thần nữ… Giờ khắc này, Khúc Ngưng Hề khó lòng mà nói dối được.

Nàng cắn cánh môi đỏ thắm, không dám tưởng tượng rằng nếu tình hình lúc đó hoàn toàn mất kiểm soát thì… nàng biết phải làm sao đây?

Lục cô nương không bằng lòng giúp nàng, chỉ để mặc cho nàng bị Thái tử mang đi.

Hai người cũng không quen không biết gì. Đối phương không muốn chuốc thêm rắc rối nên tránh đi nhanh chóng cũng hợp tình hợp lý thôi.

Nhưng, liệu nàng ấy có nói chuyện này ra ngoài hay không?

Cho dù không nói thì mạng của Khúc Ngưng Hề cũng đang nằm trong tay hai người này.

Nàng không muốn thanh danh của mình chuốc phải tiếng xấu, phải trở thành trò cười cho những cuộc trà dư tửu hậu ở thành Thượng Kinh, không muốn là phải nhờ đến Đông Cung để sống.

Hoặc cứ dùng thể diện để đánh cược, lật tẩy tất cả đi…

Không được, không thể được.

Khúc Ngưng Hề không có dũng khí tưởng tượng thêm nữa. Nàng mà mất đi sự trong sạch thì sẽ trở thành người bị gia tộc bỏ đi, lại chịu sự bàn tán của nhiều người, sau đó gả bừa cho một người mà đến cái tên người đó, nàng cũng không biết…

So ra thì việc bị đuổi ra khỏi trang viên cũng khá là nhẹ nhàng.

Tuy nói rằng triều Đại Hoàn không hà khắc với nữ giới như thế. Người gả lần hai, lần ba cũng không hiếm lạ gì, cũng không có cái luật lệ nào quy định rằng phải dùng trinh tiết để trói buộc cuộc đời của một nữ tử.

Nhưng trước khi thành thân mà lại xảy ra chuyện, thì sẽ trở thành một phụ nhân có vết nhơ, có nghĩa là có phẩm cách tệ, và mọi người sẽ không khoan dung với người đó.

Bùi Ứng Tiêu nhìn đôi mắt đen nhánh ươn ướt của Khúc Ngưng Hề, hắn không nhịn được mà nhăn mày: Ngươi muốn khóc à?

Trong ngực mềm mại, gần như là nàng đã co lại thành một cụm.

Khúc Ngưng Hề không khóc. Nàng nghiêng mặt đi, có ý định vùi vào lồng ngực hắn, muốn che giấu cảm xúc của mình đi.

Giọng nói khẽ khàng, gần như là khẩn cầu của nàng vang lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!