Tết Nguyên tiêu, ngày Mười lăm tháng Giêng, đèn lồng hoa được giăng lên cao, rọi sáng cả một dãy phố dài.
Cảnh tượng này trông cứ như là dải ngân hà xa tít tận chín tầng mây đang rơi xuống nhân gian vậy, dưới bầu trời đầy sao, dòng người đi đường sánh vai nhau qua lại, người người nhà nhà đều cùng ngắm nhìn những chiếc đèn lồng hoa sáng rực.
Vào một ngày náo nhiệt như thế kia, chẳng hiểu sao mà Khúc Ngưng Hề lại chỉ dám rụt cái đầu nhỏ vào, chui tọt vào trong xe ngựa, còn xe ngựa thì đang lăn bánh về phía Hoàng thành.
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn sợ lạnh, và ngay lúc này đây, dù nàng đã khoác áo choàng vào rồi, hai tay còn đang ôm lò sưởi bằng đồng nữa, nhưng các đầu ngón tay của nàng vẫn có cảm giác hơi lành lạnh.
Từ sau khi thành Thượng Kinh bước sang Xuân cho đến nay, không có dấu hiệu nào cho thấy là trời sẽ ấm trở lại, không biết thời tiết giá lạnh như thế này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.
Xe ngựa đã chạy cả một đoạn đường dài cùng với những tiếng lộc cộc lộc cộc, cuối cùng thì bấy giờ cũng đã đến được cửa cung, rồi hòa vào dòng xe ngựa huân quý của Thượng Kinh đang nối đuôi nhau như rồng mà lần lượt chạy vào trong.
Hôm nay là ngày hội đêm vui, tiếng trống nhạc nổi lên khắp các nẻo Hoàng thành, Đế Hậu chung vui cùng thần dân, quan lại cùng gia quyến có mặt mũi đều đến tham dự.
Những chiếc đèn lồng mới tinh được đặc chế để dùng trong cung đã được treo lên từ trước, điểm xuyết dưới mái hiên hành lang, ánh đèn dầu tỏa sáng rực rỡ.
Lẽ ra Khúc Ngừng Hề phải vào cung sớm để đi thỉnh an Hoàng hậu, nhưng vì bây giờ đã không còn kịp nữa, nên nàng cũng được giản lược lại bước ấy mà đi thẳng đến cung Giáng Ngọc – nơi tổ chức yến tiệc.
Nàng còn chưa đi được nửa chặng đường, chỉ vừa mới bước qua cổng hoa lựu thôi, mà đã nhìn thấy tiểu cung nữ cầm theo một chiếc đèn lồng lục giác đứng canh giữ cách đó không xa.
Thị lực của tiểu cung nữ này rất tốt, vừa nhìn thấy bóng dáng yểu điệu ấy là tiến tới đón ngay, nàng ấy cười nói:
"Nhị Hoàng tử căn dặn nô tỳ đi theo soi đèn cho Khúc cô nương."
Khúc Ngưng Hề nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nàng nhìn những chiếc đèn lồng treo dọc đường trong cung, sau đó đáp lời:
"Đêm nay đèn đuốc sáng choang thế này, không cần soi đèn thêm nữa đâu."
Ngân Bình đứng ở một bên khẽ cười, khẽ lên tiếng nhắc nhở nàng rằng:
"Tiểu thư, đây là tấm lòng của Nhị Hoàng tử đó ạ."
Tiểu cung nữ vội vã gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy ạ!"
Khúc Ngưng Hề nhìn hai người một cái, sau đó mới chầm chậm hiểu ra.
Nàng mím môi và nói:
"Không cần đi theo ta đâu, chỉ cần cảm tạ Nhị Hoàng tử thay ta."
Khúc Ngưng Hề nói xong câu này thì kéo vạt áo choàng sát lại rồi đi lướt ngang qua tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ không ngờ sẽ nhận về được lời từ chối, còn không được phép đi theo nàng nữa chứ, thế nên nàng ấy chỉ biết đứng ngây người ra ngay tại chỗ, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tiểu thư… Ngân Bình cất bước đuổi theo, không nhịn được mà bắt đầu khuyên nhủ:
"Nhị Hoàng tử là biểu huynh của tiểu thư, biểu huynh quan tâm muội muội của mình hơn một chút, cũng không phải là chuyện to tát gì…"
Tính thêm một lần trong buổi tối ngày hôm nay, thì thật sự là tiểu thư đã khước từ Nhị Hoàng tử quá nhiều lần rồi.
Khúc Ngưng Hề không hề muốn tiếp tục câu chuyện này với nàng ấy, nàng xoa xoa lò sưởi nhỏ trong tay và nói:
"Ngân Bình, nếu em không im lặng được thì lần tới ta sẽ không dẫn em theo nữa."
Quả thật việc phái một tiểu cung nữ đến đưa đón nàng chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi, phép tắc cư xử giữa nam nữ chưa lập gia thất của triều Đại Hoàn cũng không khắt khe đến thế.
Chỉ là… vì hành động ấy bắt nguồn từ Nhị Hoàng tử, nên sự việc này cũng trở nên không bình thường ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!