Chương 59: Phiên ngoại 3 (hoàn)

Đế quốc tuy rằng không phản đối omega tòng quân, nhưng cũng không đồng ý omega đang mang thai lên chiến trường.

Đứa nhỏ này đột nhiên đến khồng hề chuẩn bị, cho dù vậy, Đan Kì Diệp cũng không định bỏ đứa nhỏ này.

Chỉ có thể nghe theo sắp xếp của cấp trên, tạm thời rời xa chiến trường, trở lại nơi huấn luyện tân binh.

Làm một giáo quan không phải là chuyện mệt nhọc gì, tìm một bóng râm ngồi xuống thì đã hết một ngày.

Kết quả trong ngày đầu tiên liền bởi vì mấy người mà bực bội, sau khi dùng bản thân đánh ngã ba alpha sau đó liền xảy ra vấn đề.

Lúc Đan Kì Diệp gọi điện thoại chỉ dùng mấy từ đơn giản: không có việc gì, ngoài ý muốn, đừng quá lo lắng, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện này.

Ngày hôm sau, ngay khi Đan Kì Diệp quay lại phòng y tế của quân đội liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục từ từ mở ra ống tiêm, đầu kim màu bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời, lông mày hơi nhướng lên,

"đây là không có chuyện gì mà em nói?"

Đan Kì Diệp: …

Em không phải là em không có nói bừa.

Khụ. Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, nói:

"Nếu em nói, em đến phòng y tế là để mua đồ, anh có tin không?"

Lời này nói ra chính hắn cũng không tin.

Nhưng lại không thể đem bệnh nhận ở trên người mình, chỉ có thể chọn một lý do sứt sẹo như vậy, quản hắn đang lừa ai, lừa được lúc nào hay lúc đó.

Nhưng mà, Tần Dĩ Mục trả lời làm cho hắn ngây ngẩn cả người.

Tin.

Đan Kì Diệp: ???

Anh tin gì nha.

Tần Dĩ Mục nói: Mua cái gì?

Dịch dinh dưỡng! lúc trước Đan Kì Diệp ghét bỏ thứ này muốn chết, nhưng hiện tại, đồ vật này là thứ duy nhất hắn có thể mua ở phòng y tế.

Tần Dĩ Mục tùy tay rút một bịch dinh dưỡng cho hắn, sau đó, ống tiêm cầm trên tay không biết khi nào đã đầy thuốc được đặt lên bàn.

"Tặng cho em một gói đường glu -cô."

"…. Đừng, đừng khách khí như vậy."

Tần Dĩ Mục nhếch mày, Ừ?

Ngồi cùng bàn ~ Đan Kì Diệp bỏ qua dịch dinh dưỡng, buông tha cho việc tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn hình như là thật sự phải tiêm.

Đan Kì Diệp chuyển đến bên bàn công tác, ở giữa bàn công tác và Tần Dĩ Mục cứng rắn tìm ra một vị trí nhỏ nhoi, sau đó ngồi trên đùi Tần Dĩ Mục, ôm lấy cổ nam nhân uất ức cọ cọ,

"Anh nhẫn tâm chích em sao?"

Tần Dĩ Mục vỗ vỗ bờ vai của hắn, rút ra cái nắp bên trên kim tiêm, Ôm chặt.

Đan Kì Diệp thở dài, tự biết đuối lý cũng không tiếp tục làm nũng bán manh để tránh thoát một kim này, hắn cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi chưa chích qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!