Có được câu đảm bảo của Tần Túc, Trình Diệp cũng không quá xoắn xuýt nữa, cậu rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện khiến người ta không đành lòng lừa dối cậu, nhưng vẫn muốn bắt nạt cậu.
Tần Túc chỉ than thở tính cách cậu quá mềm mại, không biết yêu sâu hơn có biết cách so đo hay không.
Mà Trình Diệp, cậu căn bản không quan tâm Tần Túc có thích mình hay không, dù Tần Túc không thích cậu, mà thích Tô Bạch Duệ, vậy thì để Tô Bạch Duệ cảm thấy người yêu chần chừ và không trung thành đi, cũng đủ khiến cho Bạch Liên hoa khó chịu một trận.
Quay qua quay lại đều thấy cậu sắc bén.
Cho nên Tần Túc không tới hai câu đã động viên được Trình Diệp, chỉ là tránh né cái tên Tô Bạch Duệ này, không muốn nhắc lại.
Bị bạn tốt phản bội là cảm giác gì, quá thương tâm, vết thương như bị rạch trăm ngàn vết dao, trong thời gian ngắn không thể khép lại được.
666: ... Đại Diệp Tử hình như có chút hưng phấn!
Muốn ăn cái gì? Tần Túc lấy âu phục trên ghế dựa, vốn đã đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn thấy Trình Diệp, lại đưa tay ra Lại đây.
Không phải nắm tay, mà đơn giản là đưa tay ra, như là lời mời khiêu vũ.
Trình Diệp ngơ ngác nhìn tay hắn, thật lâu mới phản ứng lại, lòng bàn tay vội vã chùi chùi vào quần nửa ngày rồi mới đưa tay nắm lấy tay Tần Túc, đôi mắt còn không dám nhìn đối phương.
Tần Túc nhìn bộ dáng cậu vạn phần căng thẳng, cười ra tiếng, nặn nặn tai đỏ chót của cậu, tay trong tay nóng bỏng: Thẹn thùng?
... Tai Trình Diệp giật giật, lại không tránh thoát được ma trảo của Tần Túc, Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói
"Bên ngoài nhiều người như vậy."
"Em không phải là sợ công ty không ai biết em sao, bắt đầu từ hôm nay, anh suy nghĩ có nên in một bức ảnh tuyên truyền treo ở cửa công ty hay không, sau này gặp bà chủ cũng giống như gặp ông chủ."
Tần Túc cũng không phải người lập dị, hai người cũng đã tâm ý tương thông, hắn yên lặng gần tới ba mươi năm, trái tim lúc này mới chính thức vui tươi sống dậy.
Hắn muốn có người này, không chỉ là trái tim, mà còn là thể xác, đương nhiên sẽ thích cùng đối phương tiếp xúc.
Không được!
Trình Diệp bị hắn dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay nhỏ đẩy vai hắn một cái Thật là mất mặt.
Bạn trai bạch liên hoa biểu thị yêu thương đều đặc biệt như thế sao, bạch liên hoa cũng thật sự chịu nổi, Trình Diệp có chút sợ sệt Tần Túc não nhất thời manh động thật sự làm một tấm áp phích quảng cáo treo trước cửa.
Cũng không phải là siêu sao, còn không bằng mua một bức tranh Bạch Liên to đùng treo ở cửa công ty! Ghi thêm Tần Túc thích bạch liên hoa!
"Đi cùng với anh rất mất mặt sao?"
Tần Túc hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phun lên mặt Trình Diệp, ngứa, cậu tránh một chút, bị Tần Túc nắm cằm.
Trình Diệp ngẩng đầu, va vào một đôi con ngươi ôn nhuận như nước, tình ý kéo dài như muốn nhấn chìm cậu.
Đi cùng với anh không mất mặt, nhưng dễ mất mạng!
Tần Túc nói:
"Anh biết một nhà hàng Tây, gan ngỗng thơm ngọt là hàng nhập khẩu nhẵn mịn, em hẳn sẽ thích." Khó giải thích được, hắn chính là cảm thấy Tiểu Diệp Tử sẽ thích ăn ngọt, dù sao —— tối hôm qua hắn nhìn thấy miệng đứa nhỏ cắn bánh quy bơ rất đáng yêu, đối với hắn là một kích trí mạng.
Như con mèo nhỏ liếm sữa bò, đầu lưỡi phấn nộn duỗi một cái co rụt lại, làm người ta máu huyết sôi trào.
"...! Buổi trưa chỉ có hai giờ nghỉ trưa, ăn trưa xong liền phải đi làm, lão tổng các anh đều xa xỉ như vậy sao, nhân viên gọi thức ăn ngoài, lão tổng ăn cơm tây?"
Trình Diệp nhỏ giọng lầm bầm
"Nếu như bị mọi người biết, khẳng định sẽ nghĩ các anh ngược đãi nhân viên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!