Chương 122: Kiếm tu truy thê (9)

Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~

Kỳ Duật cùng Trình Diệp ngồi vào phòng riêng ở lầu hai, Phùng Ngọc Hiên thì lại bởi vì thân phận nên không đủ tư cách, chỉ có thể ngồi ở phòng lớn lầu một, hắn ta trơ mắt nhìn Kỳ Duật và Trình Diệp lên lầu hai, bản thân lại bị ngăn cản, hắn ta cắn môi dưới đến trắng bệch, nhưng trước mặt mọi người hắn ta không thể gọi Kỳ Duật lại, bằng không hắn ta và Kỳ Duật sẽ náo loạn ra chuyện lớn.

Phùng Ngọc Hiên cùng một đám tán tu gia thế nhỏ ngồi trong phòng lớn, bởi vì nhiều người lại hỗn loạn, tuy rằng sử dụng thuật thanh lọc, nhưng mùi hương và âm sắc vẫn khó tránh khỏi hơi lớn, trên mặt hắn ta hiện ra thần sắc chán ghét, cô gắng kéo dài khoảng cách với mọi người xung quanh.

Chọc cho một đám người cũng đầy bất mãn, thậm chí còn có người trào phúng nở nụ cười:

"Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là vị hôn phu của Kỳ thiếu, sao vậy? Muốn ngồi cùng chúng tôi không?"

"Haha, đây chính là cái tên lừa đảo kia gan to bằng trời kia sao, thật lợi hại, một lần hành động đã đắc tội một lúc hai nhà Kỳ gia và Trình gia, nghe đồn dáng điệu cũng không tệ, ta thấy đúng là như vậy."

"Thì ra là tên lừa đảo đó, chẳng trách, bởi sao mới vừa rồi còn nhìn thấy Kỳ thiếu và Trình tiểu thiếu gia cùng nhau lên lầu hai, sao vị hôn phu lại phải cùng đám lâu la như chúng ta chen chúc ở đây."

Mặt Phùng Ngọc Hiên lúc xanh lúc trắng, nhưng hắn ta chỉ là một luyện khí sư, tu vi không cao bằng đối phương, chỉ có thể nhịn nhục.

Lại nói bên trong phòng riêng, Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, nhìn Kỳ Duật nhân lúc cửa đóng còn lộ khe hở, trong nháy mắt tiến vào, không kiên nhẫn nói:

"Ngươi lại làm sao nữa? Lần trước chẳng phải ta nói rõ rồi sao?"

Đôi mắt tròn vo trợn lên khiến cơ bắp cả người Kỳ Duật đều mềm nhũn.

Kỳ Duật mím mím môi:

"Diệp Tử, ta không ý gì khác, ta chỉ là muốn..." Nhìn ngươi, cũng muốn để ngươi nhìn ta một chút, còn muốn nói cho ngươi biết, ta là thật tâm yêu ngươi.

Trình Diệp thấy hắn cứ đứng đó không nói tiếp, lôi kéo Trình Hi ngồi ở bàn tròn bên cạnh, chống quai hàm buồn bực ngán ngẩm mà nhìn xuống phía dưới, vừa vặn lại thấy Phùng Ngọc Hiên bị mọi người nhục nhã, ngữ khí lành lạnh nói:

"Kỳ công tử, đạo lữ tương lai bị sỉ nhục trắng trợn như vậy, thật sự không dẫn hắn lên đây sao?"

Kỳ Duật tự nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng làm ra vẻ của Phùng Ngọc Hiên, trước đây chỉ cảm thấy hắn ta giữ mình trong sạch, hiện tại nhìn thế nào cũng không vừa mắt, dục vọng cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy, lập tức phủ nhận:

"Không nên nói lung tung, hôn ước của chúng tôi vốn chưa thành, vốn dĩ không có bất cứ quan hệ gì."

A —— Trình Diệp phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý tứ, bắt chuyện với Trình Hi,

"Tiểu Hi, ngươi lớn lên cũng tuyệt đối không nên làm một tên vô tình vô nghĩa lại bạc tình như vậy, thật làm cho người ta thất vọng."

Còn không chờ Kỳ Duật giải thích, thanh âm Trình Hi có chút khàn khàn tận lực cất cao:

"Nếu như ta yêu một người, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm y, thân hình, âm thanh, thậm chí là khí tức, ta đều có thể nhận ra y."

Vậy sao?

Trình Diệp suy tư.

666 biết cậu là đột nhiên nhớ về mấy thế giới trước, đang muốn nói chuyện liền nghe thấy Trình Diệp nhàn nhạt hỏi:

"Vậy nếu như nhận lầm thì không được xem là chân ái sao?"

"Nếu như là chân ái, sao lại nhận nhầm, chẳng lẽ một người còn có thể có hai chân ái sao?" Trình Hi hỏi ngược lại.

"Ha ha ha, nói cũng đúng."

Trình Diệp bỗng nhiên như trút được gánh nặng nở nụ cười, vỗ gáy Trình Hi một phát,

"Nhóc con, cả ngày không biết tu luyện như thế nào, với những chuyện này lại hiểu rõ, muốn tìm đạo lữ? Ngươi ấy à, còn sớm lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!