Chương 10: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 10

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã nhá nhem, Trình Diệp nằm trên giường một lát, sờ sờ bụng có chút đói, chậm rãi xuống giường, dự định đi ra ngoài tìm chút gì dó để ăn.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, không nhìn thấy người giúp việc, thế nhưng cũng không nhìn thấy Sầm Hạ, phòng khách treo tranh thêu chữ thập trúc mai to, nhưng thật ra là thêu ra kiểu đồng hồ [1].

Cũng đã hơn bảy giờ, chẳng trách lại đói bụng, buổi trưa cậu chỉ ăn một ít bánh quy, không nghĩ tới vừa ngủ một giấc đã thành buổi tối, bụng ùng ục ùng ục kháng nghị, Trình Diệp nhìn quanh bốn phía, nhà bếp cũng không ai, chẳng lẽ cả nhà bọn họ đều không ăn tối?

Nhưng vào lúc này, phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhẹ, Trình Diệp theo bản năng quay đầu nhìn.

Thân hình nam nhân cao lớn cởi áo vest, để ở trên cánh tay, hai tay đỡ tủ đổi giày, áo sơ

-mi căng bó sát phác hoạ ra bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn vóc người rất chuẩn, nói chung so với Trình Diệp thì là vóc người đẹp!

Trình Diệp sững sờ, mang theo nụ cười có chút mất tự nhiên chào hỏi:

"Tần đại ca, anh đã về?"

Ánh mắt cậu có chút né tránh, không dám cùng Tần Túc đối diện.

Tần Túc ngũ quan thâm thúy, đặc biệt là một đôi mắt như chim ưng rất sắc bén, nhìn người cũng giống như là mang theo móc câu.

Hắn đi tới, tiện tay cầm áo treo lên móc áo, nhìn người trước mặt cúi đầu co quắp xoa xoa tay, rõ ràng muốn mau chóng rời khỏi đây rồi lại không dám đi, trong đầu nhất thời xẹt qua hình ảnh ngày đó ở nhà hàng, cậu mỉm cười, môi đỏ cong cong, nhất thời trong lòng như có gì đó khẽ nhúc nhích, cuống họng lạnh lẽo, thân thủ lôi ca

-ra

-vat làm hắn có chút không thở nổi, hít một hơi mới đè xuống cảm giác rung động khó giải thích trong lòng: Đến rồi sao?

Ừm. Trình Diệp gật gật đầu, âm thanh nho nhỏ, giống như con thỏ nhỏ đột nhiên bị xâm phạm lãnh thổ, sợ hãi rụt rè còn không dám chạy trốn, Tần Túc cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc khó có thể xác định, tâm tình rất phức tạp.

Cậu sợ hắn, tại sao lại sợ hắn, không nên sợ hắn.

Tần Túc ngẩn ra, tầm mắt sắc bén chậm rãi trở nên ôn nhuận nhu hòa, nhưng hắn chưa từng làm ra vẻ mặt như thế, nên rất cứng ngắc, nỗ lực một trận nhưng lại phát hiện cậu không hề bớt sợ hắn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, nói:

"Cậu vừa nãy ở trong nhà bếp? Đói bụng sao? Nhà bếp bên này là để cho mẹ tôi luyện tập, chỗ làm cơm thật sự là ở phía sau biệt thự." Nói xong hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn tranh thêu chữ thập,

"Trước khi trở về tôi có gọi cho mẹ, lát nữa sẽ ăn cơm, nếu cậu đói bụng có thể mở tủ lạnh xem có thể ăn gì để lọt dạ không."Không, không cần, lát nữa ăn cơm cũng được.

" Trình Diệp liên tục xua tay, thậm chí còn bởi vì Tần Túc tới gần mà lui về phía sau một bước.

Tần Túc nhất thời cứng ngắc tại chỗ, Trình Diệp càng lúng túng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, bước chân cậu xoay một cái, hay là đi nhà bếp, mở ra tủ lạnh liền nhìn thấy tất cả đều là đồ ngọt, bánh sừng trâu, bánh dẻo lạnh, cupcake, thậm chí còn có chè trân châu, nhất thời liền chảy nước miếng.

Bánh quy bơ vàng óng ánh vàng óng ánh, đỏ sẫm giống như là cánh hoa được khảm ở bên trong, được bỏ vào lọ thủy tinh màu tím trên nắp lọ còn buộc một sợi dây thành hình nơ, nhìn rất bắt mắt.

Trình Diệp mở nắp, một mùi bơ vàng hòa lẫn mùi sữa thơm quanh quẩn tại chóp mũi, cậu hít một hơi thật sâu, vội vàng lấy ra một cái cắn một miếng ăn, vị rất ngọt, ngon đến mức có thể nuốt luôn đầu lưỡi, hơn nữa bánh quy như bỏ thêm bột đậu phộng, càng nhai càng thơm, khoang miệng không ngừng tiết ra nước miếng.

Tần Túc nhìn cậu, môi khẽ nhếch, chỉ lộ ra một phần nhỏ đầu lưỡi, nhưng thập phần linh hoạt, làm Tần Túc cũng có chút đói bụng, nhưng càng nhiều hơn là khát, yết hầu hắn trượt lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt.

Tần đại ca!

Tần Túc cảm giác như mình bị thêu cháy, rất không thoải mái, chính vì vậy hắn đột nhiên muốn rửa mặt để xua tan cảm giác này, hắn quay người liền muốn đi phòng vệ sinh, lại bị gọi lại, đột nhiên quay đầu lại.

Trình Diệp bị dọa hết hồn, còn tưởng rằng trước mặt mình là một con báo bị bỏ đói ba ngày xổng ra khỏi vườn bách thú.

Tần Túc ấn ấn hai đầu cánh mũi, hiển nhiên cũng cảm thấy bản thân có chút phản ứng quá mức, hắn chậm rãi nheo mắt lại, thu liễm lại phong mang trong đó: Làm sao vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!