Ông khâu tiền vào thắt lưng, mỗi lần lấy tiền đều phải vào nhà vệ sinh tháo dây lưng.
Sợ tôi phải chờ, mất kiên nhẫn nên ông giải thích với tôi.
"Đông người thì trộm cắp cũng nhiều, đây là tiền chữa bệnh của cháu, ông không thể để mất một đồng nào."
"Ông còn có thể kiếm tiền thêm mười năm nữa, đây là bệnh viện lớn, bệnh của cháu chắc chắn sẽ khỏi."
…
Bác sĩ kê một loạt các xét nghiệm.
Trong lúc chờ kết quả, chúng tôi đến quầy tạp hóa của bệnh viện ăn trưa.
Ông mua cho tôi một hộp cơm sườn heo, xin chủ quán một cốc nước nóng.
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, ông lấy từ túi vải bố ra hai chiếc bánh mì ăn với nước nóng.
"Ông làm thừa nhiều quá, phải ăn không lãng phí."
Ông không chớp mắt móc cả trăm cả ngàn tệ trả tiền khám bệnh cho tôi, lại không chịu tốn mười đồng mua cho bản thân một suất cơm nóng.
Tôi thật đáng chết.
Tôi đã quên mất lời hứa phải hiếu thảo với ông.
Bác sĩ nói tôi bị rối loạn kinh nguyệt, kê đơn thuốc và dặn tôi uống đúng giờ.
Lúc ra khỏi bệnh viện, trời đã nhá nhem tối.
Ông nội lo lắng cho đàn gà vịt ở nhà, vội vã trở về.
Tôi đưa ông ra bến xe.
Trước khi lên xe, ông đưa cho tôi hơn một trăm đồng cuối cùng trong túi:
"Linh Linh, trời lạnh rồi, cầm lấy mua đôi giày ấm đi!"
Ông đứng trên bậc thang xe khách, xoa đầu tôi.
"Nhớ ăn uống đúng giờ, sức khỏe là quan trọng nhất, sau đó mới đến học hành."
Lúc trở lại trường, có mấy đứa con trai đứng sau cười cợt bàn tán.
"Là nó đấy, cái đứa nhuộm m.á. u sân khấu..."
12
Đúng lúc tôi cảm thấy bối rối, một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Tụi mày nói gì vậy, tụi mày không có mẹ, không có bà ngoại, không có chị em gái à?"
Là lớp trưởng Lưu Đồng.
Cô ấy ôm vai tôi:
"Đừng để ý đến họ, giống như mấy người già, miệng lắm chuyện."
Lúc đó đang là giờ tự học buổi tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!