Nước nóng khan hiếm, một đồng một bình, đi muộn còn không lấy được.
Mùa đông tôi cũng tắm nước lạnh.
Chỉ có thể tắm trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không có cửa, còn là cả tòa ký túc xá dùng chung.
Mỗi người đi qua đều có thể dễ dàng nhìn thấy hết cả người tôi.
Tôi thường vừa tắm vừa run, tắm xong chui vào chăn, cả đêm chân vẫn lạnh.
Giữa kỳ thi, tôi có kinh nguyệt lần thứ hai.
Thật không may.
Suốt hai tuần, nó vẫn chưa dừng, bụng cũng đau, khiến lúc tôi thi, đầu óc cứ mơ màng.
Thi xong về nhà, ông nội hoảng hốt.
"Linh Linh, sao mặt cháu trắng bệch vậy?"
Ông nội lại đưa tôi đi tiêm.
Bác sĩ nói:
"Tốt nhất nên đưa cháu đến bệnh viện lớn khám."
Ông nội chỉ học hết lớp ba, không biết nhiều chữ nghĩa.
Đương nhiên chỉ có ba mẹ mới có thể đưa tôi đi.
Ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa mùa thu.
Chẳng mấy chốc ông nội đã gọi điện xong, lội mưa trở về.
Tôi ngồi bên cửa, mỉm cười với ông:
"Ba mẹ sẽ không về đâu, phải không ạ?"
3
Giọng ông nội hơi rầu rĩ:
"Lại đây giúp ông làm thịt gà."
Ông định g.i.ế. c con gà ác to nhất, bảo tôi giữ chân gà giúp.
"Con gà ác này chưa lớn hẳn."
Gà phải nuôi ít nhất năm tháng, sau khi đẻ trứng mới tính là gà mái già.
"Bảo giữ thì giữ, đừng lắm lời."
Chưa đúng vụ, gà chưa béo.
Nhưng nồi canh vẫn thơm ngon.
Có lẽ bởi nó được nấu bằng tình yêu thương.
Tết năm đó, ông nội vì chuyện cho tôi đi khám, ầm ĩ một trận với ba mẹ tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!