Tôi quay mặt đi, cố gắng kìm nén không khóc.
Ông vẫn lo lắng.
Sợ tôi không thể sinh con.
Sợ tôi sẽ lẻ loi trên cõi đời này.
Cho nên ông ơi.
Ông nhất định phải sống lâu một chút.
Có ông làm bạn, sao cháu có thể cô đơn được?
Đại học ở tỉnh thành, việc khám bệnh thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng kỳ lạ thay, kinh nguyệt của tôi dần dần ổn định hơn hẳn.
Mỗi lần đều tự hết trong vòng mười ngày, tình trạng một tháng có hai lần cũng hiếm khi xảy ra.
Hơn nữa chỉ hai ngày đầu bị đau bụng, đã cải thiện hơn trước rất nhiều.
Bác sĩ nói, có lẽ do tôi đã trưởng thành, các chức năng cơ thể dần hoàn thiện.
Thêm vào đó không bị áp lực thi cử đè nặng, tinh thần tôi thoải mái hơn.
Chỉ là về sinh sản, có lẽ sẽ khó khăn hơn người bình thường.
Đây không phải điều tôi cần nghĩ đến lúc này.
Học phí vay bằng khoản vay sinh viên.
Tiền sinh hoạt tháng đầu tiên, mẹ cho năm trăm.
Ông nội lại lén đưa thêm một ngàn.
"Phải ăn uống đầy đủ, đừng để thiếu chất, nếu có gì khó chịu phải đi khám ngay, thiếu tiền thì gọi điện cho ông."
Tôi bảo ông tôi có thể đi làm thêm để tự nuôi mình, ông nên nghỉ ngơi đi.
Nhưng ông không chịu ngồi yên.
Có ai gọi là ông đi còn nhanh hơn thỏ.
"Làm việc thì ông khỏe lắm, ngồi không là đau hết cả người."
"Bắt ông nằm nhà suốt ngày, ông khó chịu lắm."
...
Kỳ nghỉ đông, tôi đi dạy thêm đến 27 tháng Chạp mới về.
Mười một giờ đêm xuống xe ở đầu thôn, ông nội chạy ra đỡ túi xách cho tôi: Linh Linh.
Trời lạnh, mũi ông đỏ ửng vì rét.
"Ông nội, ông đứng đợi ở đây lâu rồi hả?"
19
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!