Chương 10: (Vô Đề)

Kết quả ông trừng mắt nhìn tôi:

"Đi chỗ khác đi, cái tay nhỏ như cây liễu của cháu làm nổi việc nặng thế này chắc? Đừng có ở đây vướng tay vướng chân!"

Tôi ngồi dưới bóng cây chờ mãi.

Tiếng ve trên đầu rả rích không ngớt.

Cuối cùng, trưởng thôn ra lệnh.

"Được rồi, mười hai giờ rồi, đợi Linh Linh tra cứu điểm xong, chúng ta cũng giải tán."

Ông nội lấy điện thoại trong túi da bên thắt lưng đưa cho tôi.

Tay ông hơi run:

"Nhanh lên, tra cứu xem!"

Mọi người đều xúm lại.

Tôi bấm phím, nhập từng số báo danh vào.

Trán đã đầm đìa mồ hôi, giọng nữ máy móc phát ra nghe vô cùng méo mó.

17

Tổng điểm là 596.

Tiếng ve kêu quá ồn, tai tôi cứ ù ù.

Thông báo đằng sau, tôi đã không thể nghe rõ nữa.

Ông nội gần như dán tai vào điện thoại:

"Bao nhiêu, ông nghe có vẻ là 596, tôi có nghe nhầm không?"

"Phát lại một lần nữa đi, phát lại một lần nữa!"

Không nghe nhầm đâu.

Chính là 596 điểm.

Năm đó, điểm chuẩn khối khoa học tự nhiên là 536.

Điểm của tôi không đủ vào trường 985, nhưng vào trường 211 thì không thành vấn đề.

Ông đỏ hoe mắt, đưa tay gạt mạnh hai giọt nước mắt.

"Linh Linh, cháu thi được 596 điểm. Ông biết ngay là cháu sẽ làm được mà!"

Nói rồi, giọng ông lại nghẹn lại:

"Hồi thi cấp ba cháu đứng thứ nhì toàn huyện, nếu không bị căn bệnh này đeo bám, nói không chừng cháu đã có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại rồi."

"Là tại ông bất tài, nếu ông kiếm được nhiều tiền hơn thì cháu, cháu đã..."

Tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y ông.

Lòng bàn tay ông ướt đẫm mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!