Chương 7: (Vô Đề)

Động tác đại bàng giang cánh của Tôn Húc Xuyên làm cho mấy vị khách đang đứng xếp hàng ở trước gian hàng của Lăng Sấm đều bật cười. Lăng Sấm không thể nào nhìn được nữa nên đã đuổi cậu ta về lại quầy của mình.

Bên kia, quán đồ nướng của Điền Miêu Miêu cũng rất đông khách, bởi vì bọn họ nướng xiên từ thịt sống nên phải nướng từ từ cho chín đều, vì vậy tốc độ nướng khá chậm, các xiên thịt thay phiên lên xuống không ngừng. 

Điền Miêu Miêu thì bận rộn đón khách, tính tiền và dọn dẹp vệ sinh, loay hoay không ngừng nghỉ. Lúc đầu Điền Đậu Đậu thấy Điền Miêu Miêu bắt cậu ấy đứng bếp, còn cô thì phụ trách chạy bàn là cố ý nô dịch cậu ấy, nhưng giờ nghe tiếng khách hàng hối món ăn thì lại cảm thấy sự phân công này quá hoàn hảo, bởi vì chị mình đang tiếp khách bằng trình độ của một nhân viên từ khách sạn năm sao mà ra!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hơn nữa, so với những vị khách khó tính ở khách sạn lớn thì những người khách tới đây ăn đều là những vị khách dễ thương đáng mến.

Sau khi tiễn một nhóm khách ăn đồ nướng đi xong, Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn sang quầy bán bún chua cay ở đối diện.

Chị chủ quầy bún là một người phụ nữ trung niên, động tác làm bún chua cay của chị ấy vô cùng nhanh chóng và điêu luyện, ở trước gian hàng còn có một bé gái nhỏ đang giúp đỡ chị ấy chạy bàn và dọn dẹp, trông khoảng chừng bảy tám tuổi.

Hôm qua cô bé này cũng có tới đây phụ, chắc là con gái của chị chủ quán, mặc dù còn nhỏ nhưng mà làm việc rất nhanh nhẹn.

Điền Miêu Miêu thấy cô bé như thế thì chợt nhớ lại hồi nhỏ mình cũng từng theo ba đi ra ngoài bán hàng như vậy.

"Chị ơi, chị đứng đó làm gì thế, hai mươi xiên que này nướng xong rồi nè." Điền Đậu Đậu quay đầu gọi Điền Miêu Miêu.

Ồ, tới liền.

Điền Miêu Miêu lấy lại tỉnh táo, sau đó đi vào trong quầy:

"Chị đang nhìn cô bé ở quán đối diện, ngày nào cũng thấy em ấy tới phụ mẹ nên nhớ tới hồi xưa lúc chị cỡ tuổi em ấy bây giờ cũng thường đi theo ba ra quầy, giúp ba bán đồ nướng."

Nghe Điền Miêu Miêu nói thế, Điền Đậu Đậu bật cười:

"Chị gọi đó là đi giúp ba hả? Đừng có tưởng là em không biết là chị chỉ muốn đi theo ba để ăn chực đồ nướng thôi đấy nhé."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

… Ặc, thì đó cũng chỉ là một trong những lý do thôi mà. Điền Miêu Miêu bĩu môi, sau đó nhanh chóng bỏ xiên nướng vào trong túi đóng gói rồi đưa cho khách.

Đợt khách này vừa mới xong thì Điền Miêu Miêu cũng tranh thủ thời gian nướng mười xiên thịt, chuẩn bị mời Tôn Húc Xuyên ăn, xem như là cảm ơn phần mực nướng của cậu ta.

"Em thấy cái tên tóc vàng kia hình như đang định tán chị đó, thế mà chị còn tặng đồ nướng cho cậu ta nữa." Điền Đậu Đậu chậc lưỡi một cái, cậu ấy không thích cái tên họ Tôn đó, vừa nhìn là đã biết cậu ta đang có ý đồ xấu với chị gái của mình rồi.

Điền Miêu Miêu đáp:

"Nếu như cậu ta có ý định tán chị thì chị càng phải đưa cho cậu ta mấy cái xiên nướng này, không thể ăn không mực nướng của cậu ta được."

Điền Đậu Đậu nghe thế thì cảm thấy chị gái mình nói cũng đúng đấy chứ.

Điền Miêu Miêu cố tình lựa lúc gian hàng của Tôn Húc Xuyên đang có khách thì mang qua đưa cho cậu ta, bởi vì lúc đó cậu ta đang bận rộn nướng mực cho khách nên không có thời gian rảnh để nói chuyện với cô.

Lúc Điền Miêu Miêu đi qua gian hàng của Lăng Sấm thì thấy cô bé con chủ quán bún chua cay đang chạy tới đây, trong tay cô bé còn cầm theo bút và một quyển sách bài tập, hình như là đang nhờ Lăng Sấm chỉ bài cho cô bé.

Điền Miêu Miêu có chút ngạc nhiên, cô nhìn họ một cái rồi đi tới trước quầy bán mực nướng của Tôn Húc Xuyên:

"Ông chủ Tôn, em trai tôi nướng cho anh mấy xiên thịt nướng nè, cảm ơn mực nướng của anh nhé."

Lăng Sấm đang chỉ bài cho Lương Tinh Tinh, nghe thấy tiếng của Điền Miêu Miêu thì ngẩng đầu lên nhìn sang phía cô đang đứng, Lương Tinh Tinh cũng nhìn về phía mà anh đang nhìn.

Điền Miêu Miêu thẳng tay đặt đồ nướng lên quầy của Tôn Húc Xuyên, cậu ta đang bận nướng mực cho khách, còn chưa kịp nói gì thì Điền Miêu Miêu đã bước đi:

"Cậu cứ bán cho khách đi nhé, tôi không làm phiền cậu nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!