Lúc hai người Điền Miêu Miêu sắp xếp trò chơi nhỏ cuối cùng, đoàn đón dâu nhà trai đã đến.
"Đám người lão Chu tới rồi!" Diêu Trân nghe thấy tiếng động, chạy vào phòng ngủ nói với Phạm Hinh Dư và Điền Miêu Miêu:
"Đã gõ cửa ở bên ngoài!"
Phạm Hinh Dư cũng hơi căng thẳng, cô ấy nhìn Diêu Trân và Điền Miêu Miêu nói:
"Hai người đi chặn cửa luôn đi, cho lì xì mới mở cửa cho bọn họ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được. Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu xông ra ngoài, mấy người thân của Phạm Hinh Dư cũng đang chặn ở cửa.
Lăng Sấm ngoài cửa nhìn vào khóa vân tay của cửa lớn, hỏi Chu Khải Tinh:
"Cậu biết mật mã không?"
Chu Khải Tinh nói:
"Trước đó tôi có ghi lại dấu văn tay nhưng mà chắc chắn Hinh Dư đã xóa rồi?"
Lăng Sấm nói:
"Cậu thử xem sao, không chừng cô ấy bận bịu quên mất."
Chu Khải Tinh ôm thái độ muốn thử một lần, đưa ngón cái qua ấn xuống một cái, khóa vân tay tích một tiếng, mở ra.
Trong nháy mắt cửa bị mở ra, Diêu Trân và Điền Miêu Miêu trong nhà đều bối rối một lát.
Bọn họ còn chưa lấy được bao lì xì nào, sao cửa đã mở ra rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đi thôi Miêu Miêu, trước tiên chặn cửa đã!"
Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu xông về phòng ngủ, nhanh chóng khóa trái cửa phòng ngủ.
Phạm Hinh Dư không nghĩ tới bọn họ quay về nhanh như thế, có chút khó hiểu:
"Hai người thả cho bọn họ vào nhanh thế sao?"
Diêu Trân tức giận nhìn cô một cái:
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói sao, lão Chu trực tiếp dùng vân tay mở khóa, mở cửa ra trực tiếp đi vào!"
… Phạm Hinh Dư hối hận vỗ đầu của mình: Ôi, tôi quên mất!
"Được rồi, cánh cửa này không thể cho bọn họ dễ dàng bước vào lần nữa." Lòng bàn tay Điền Miêu Miêu đặt trên cửa, nói với người bên ngoài:
"Mấy người cứ gõ cửa mãi có ích lợi gì không, nhét bao lì xì đi cảm ơn."
Chu Khải Tinh ở bên ngoài nói:
"Cửa này cũng không có khe hở mà, không có chỗ để nhét."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!