Lăng Sấm cảm thấy kể cả ông chủ hay thực khách ở chợ đêm Bắc Môn đều rảnh rỗi quá thể.
Anh chẳng có tí hứng thú nào đối với chuyện buôn dưa lê của Giang Thận mà chỉ cúi đầu đảo cơm trong chảo, song khách tới mua cơm chiên lại không nhịn được mà nói:
"Dù sao thì hai vợ chồng chủ trước của tiệm giờ cũng là ba mẹ anh. Anh đừng trông bọn họ ăn bận đơn giản mà coi thường chứ giàu lắm đấy, ông chủ Giang cũng là phú nhị đại này!"
Ồ. Lăng Sấm đáp cho có lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối phương thấy thái độ này của anh mà còn nóng ruột hơn cả anh:
"Sao anh chẳng có lo gì hết vậy! Mấy thằng thiếu gia nhà giàu có cách tán gái hay lắm đấy, hơn nữa còn có quan hệ tốt với ông chủ Điền, cái này là bật hack game rồi chứ gì nữa!"
… Lăng Sấm thoáng im lặng rồi đổ cơm vừa chiên xong ra đưa cho cậu ta.
"Cơm chiên của cậu xong rồi này."
… Ông chủ Lăng đây là ỷ vào mình đẹp trai nên không hề có cảm giác nguy cơ rình rập gì hết mà.
Cậu khách nhận lấy hộp cơm của mình rồi ra về, sau khi cậu ta đi rồi Lăng Sầm mới liếc mắt nhìn Giang Thận một cái.
Hai vợ chồng kia thì vẫn chưa đi, vẫn còn đang nói gì đó với Giang Thận, nhưng trông phản ứng của Giang Thận thì hình như cũng chả muốn nghe bọn họ nói.
Điền Miêu Miêu cũng chú ý đến tình hình của Giang Thận bên kia, cô nhìn vợ chồng nọ ra về rồi thì mới bước qua quầy hàng của Giang Thận:
"Ông chủ Giang, mấy người hồi nãy là người nhà anh hả?"
Giang Thận ngẩng đầu lên nhìn cô, đáp:
"Là ba mẹ tôi, hai người họ không thích tôi bày quán bán ở đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
À… Điền Miêu Miêu hiểu ý mà gật đầu:
"Trước kia ba mẹ tôi cũng không thích tôi buôn bán."
Giang Thận có hơi ngạc nhiên:
"Mẹ cô cũng không đồng ý luôn sao? Bà ấy cũng nói muốn tự đầu tư cho cô luôn hả?"
… Điền Miêu Miêu im lặng một chốc:
"Đó là mẹ tôi thua thôi."
Giang Thận ngớ người, kế đó mới khẽ bật cười:
"Ba tôi nói nếu tôi muốn kinh doanh lần nữa thì có thể đầu tư cho tôi, nhưng bây giờ tôi không còn tin tưởng bản thân mình lắm, nếu lại lỗ… Thôi tiền của họ để cứ để dành dưỡng lão thì hơn."
Đến giờ Điền Miêu Miêu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hăng hái của Giang Thận, không ngờ người như thế hiện tại lại cảm thấy không tự tin vào bản thân mình:
"Ừm… Kinh doanh thì cẩn thận chút cũng đúng, anh có trăn trở cũng là chuyện thường thôi. Vậy anh đã nói chuyện ổn thỏa với ba mẹ chưa?"
Giang Thận khẽ thở dài, rồi đáp lời cô:
"Thật ra ba tôi muốn tôi về công ty, nhưng nếu tôi mà muốn về công ty của nhà họ Giang làm việc thì ngay từ đầu đã không ra ngoài bôn ba tự lập nghiệp rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!