Tay xiên đồ ăn của Điền Đậu Đậu bất giác dừng lại, mắt mẹ cậu ấy mới đúng là tinh!
Có điều chị cậu ấy và anh Sấm bây giờ đang trong thời kỳ mập mờ, không thể coi là yêu đương cho nên cậu ấy hết sức thành khẩn lắc đầu:
"Không ạ, mẹ nhìn chị ấy ngày ngày bận rộn kiếm tiền, làm sao có thời giờ yêu đương chứ."
Vấn đề này rõ ràng là mẹ Điền hỏi, bây giờ Điền Đậu Đậu nói ra, bà ấy lại không tin lắm:
"Thế nó lén la lén lút như vậy làm cái gì? Xem điện thoại di động còn phải trốn vào trong phòng bếp?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái này... Nói không chừng là bí mật kinh doanh gì đó thì sao?"
Mẹ Điền: ...
Điền Miêu Miêu trả lời tin nhắn của Lăng Sấm, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy mẹ cô ngồi ở bên ngoài, vẻ mặt nguy hiểm nhìn mình chằm chằm.
Điền Miêu Miêu nhất thời cảm thấy điện thoại có phần phỏng tay.
Trên mặt cô nở một nụ cười, làm ra vẻ hết sức bình tĩnh đối diện với mẹ mình:
"Mẹ à, mẹ nhìn con làm gì thế? Có phải mẹ muốn lười biếng không đấy?"
Điền Đậu Đậu: ...
Chiêu đánh đòn phủ đầu này ghê đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Điền trầm mặc một lát, quả nhiên lại cầm xiên đồ ăn bên tay lên nhưng miệng cũng không hề nhàn rỗi:
"Vừa nãy con gửi tin nhắn cho ai thế?"
"Không ai cả, chỉ là chào hàng thôi ạ."
Điền Miêu Miêu thuận tay bỏ điện thoại di động vào trong túi đồ mặc ở nhà, tiếp đó bắt đầu thái đồ ăn:
"Bảo con đi tham gia lễ mừng một năm gì ý, nói là còn có quà tặng, con nói không có thời gian đi."
Mẹ Điền ồ một tiếng, không truy hỏi chuyện này nữa.
Bên kia, nhân viên chào hàng Lăng Sấm vẫn đang nhìn tin nhắn Điền Miêu Miêu vừa mới gửi.
Điền Miêu Miêu: Mẹ tôi thấy em tôi bị thương bèn chạy tới, hôm nay còn khăng khăng mở sạp với tôi [che mặt]
Điền Miêu Miêu:
Tạm thời không nói nữa, hôm nay tôi phụ trách thái đồ ăn [che mặt]
Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, đặt điện thoại di động qua một bên, không gửi tin nhắn cho cô nữa.
Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe đồ ăn nhỏ màu hồng nhạt của cô ra từ dưới hầm để xe. Tiểu khu mà cô ở có cửa hàng nhưng không phải loại hình trực tiếp sửa lầu một thành cửa hàng mà là xây dựng cửa hàng hai tầng ở một bên đường dọc xung quanh bên ngoài tiểu khu.
Phần lớn những cửa hàng này đều được người ở quanh đây mua lại, trước đây nhân viên tiêu thụ bán nhà cho Điền Miêu Miêu còn đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi cô có hứng thú mua cửa hàng hay không, nói là có thể cho cô chiết khấu của nội bộ.
Lúc đó công việc ở khách sạn của Điền Miêu Miêu cực kỳ ổn định cho nên không suy nghĩ đến, biết trước sẽ thất nghiệp thì... cô nên mua một cái cửa hàng mặt tiền nhỏ mới phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!