Chương 11: (Vô Đề)

Tiền Điền Miêu Miêu chuyển nhanh chóng được chuyển đến tài khoản, chị Trương nghe thấy thông báo chuyển tiền thì giật mình:

"Tiểu Điền, sao em chuyển nhiều thế? Bát bún này của chị có ba mươi lăm nghìn một bát, hai bát là bảy mươi nghìn."

Điền Miêu Miêu cất điện thoại, nói với chị:

"Em nghe anh chủ Lăng nói về chuyện của chị rồi, nền tảng gây quỹ trực tuyến có thể sẽ bị tính phí thủ tục này nọ nên em mới trực tiếp chuyển qua cho chị luôn."

Chuyện nhà của chị Trương cũng chẳng phải là bí mật gì ở cái chợ đêm Bắc Môn này. Lúc trước mọi người quyên tiền thì Điền Miêu Miêu vẫn chưa đến, bây giờ nếu đã nghe Lăng Sấm nói thì chắc chắn cô sẽ không trơ mắt giả vờ không biết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi chị Trương đăng tin gây quỹ trên mạng thì đã nhận được không ít tiền quyên góp, nhưng bây giờ nhìn số tiền Điền Miêu Miêu chuyển cho mình, chị vẫn còn chút cảm động khó nói:

"Sau khi đứa nhỏ được chẩn đoán, ba của nó chưa từng về nhà lần nào mà cũng chẳng đến bệnh viện thăm con. Ngược lại, những người không có chút quan hệ máu mủ ruột già gì lại giúp chị..."

Điền miêu Miêu thấy hốc mắt chị đỏ lên thì vội vàng an ủi nói:

"Chị Trương, chị đừng nói vậy. Một mình chị gánh vác mọi thứ chắc chắn rất vất vả, em cũng chẳng giúp được gì, chút tiền ấy so với số tiền phải chi ra cho đứa bé trị bệnh thì chỉ như muối bỏ biển thôi."

"Cảm ơn em rất nhiều."

Chị Trương giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, không để bản thân bật khóc:

"Sau khi ba thằng bé bỏ đi, chị thật sự đã từng nản lòng thoái chí nhưng thế giới này thật sự vẫn còn rất nhiều người tốt."

Sau khi Điền Miêu Miêu xách hai bát bún chua cay về, Điền Đậu Đậu tò mò quan sát cô:

"Chị nói chuyện gì với bà chủ vậy? Sao giống như chị nạt nộ người ta khóc luôn rồi kìa?"

Haizz. Điền Miêu Miêu thở dài, đặt hai bát bún chua cay lên bàn rồi ngồi xuống ghế:

"Chị Trương ở đối diện ấy, con chị ấy bị bệnh máu trắng, ông chồng biết chuyện thì bỏ chạy không quan tâm con cái. Chị chỉ cho thằng bé chút tiền thuốc men thôi mà."

Điền Đậu Đậu không ngờ lại có chuyện này, sửng sốt hồi lâu rồi mới mắng chửi:

"Sao trên đời này lại có một người ba như thế? Con bị bệnh thì bỏ chạy? Đúng là thứ không bằng heo chó."

... Ai nói là không phải đâu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vậy chị quyên bao nhiêu?"

"Cũng chẳng bao nhiêu, hai tháng lương thôi."

Lăng Sấm ở bên cạnh nghe nói thế thì mở miệng hỏi:

"Là tiền lương hôm qua cô đi đòi à?"

Ừ. Điền Miêu Miêu gật đầu, tiền còn chưa cầm ấm tay thì đã quyên rồi, xem ra số trời đã định là hai tháng tiền lương này không thuộc về cô.

Ánh mắt Lăng Sấm nhìn cô khẽ xao động.

Lúc nãy anh kể chuyện nhà chị Trương cho cô nghe là vì cô hỏi đến nhưng anh không ngờ chỉ trong chớp mắt, cô đã quyên hết hai tháng tiền lương của mình. Anh vô thức cong môi, đưa một tờ vé số cào trên xe ăn cho Điền Miêu Miêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!