"Thích hay không thích, là chuyện giữa tôi và Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà hờ hững liếc nhìn cô,
"Nếu Thẩm Giáng Niên nhờ em thay em ấy đến hỏi, vậy tôi có thể nói cho em biết."
"Nếu đúng là cậu ấy nhờ em đến hỏi thì sao?"
Lê Thiển tức giận nói, đứa bạn thân chết tiệt kia của cô, làm sao có thể bảo cô đến hỏi chứ, người này có kinh nghiệm nghề nghiệp dày dặn kiên quyết trong mọi việc, nhưng về mặt tình cảm, thì Thẩm Giáng Niên còn non lắm.
Thành thật mà nói, Thẩm Giáng Niên không yêu đương, cũng không biết cách yêu, cô ấy giống như một đứa trẻ mới lọt lòng, còn đang học cách đi.
Nếu gặp được người tốt, thì đường tình cảm coi như thuận lợi, bớt khổ hơn, nhưng nếu gặp người không tốt...! như con cáo già Thẩm Thanh Hoà, thì làm sao Thẩm Giáng Niên chịu đựng được? Dù sao thì Lê Thiển sợ Thẩm Giáng Niên sẽ ăn mệt.
Chỉ trách, Lê Thiển không ngờ được, một người có tầm mắt cao như hơn chân trời, lại dễ động tâm với Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà coi như điều kiện không tồi, nhưng mà lấy đâu ra bản lĩnh khiến Thẩm Giáng Niên nhất kiến chung tình chứ? Lê Thiển tức giận với Thẩm Thanh Hoà, cũng tức giận với bản thân, đương nhiên càng giận Kiều Sanh hơn.
Bởi vì tin tưởng Kiều Sanh, tin tưởng quá mức.
Sau khi cô tốt nghiệp, đã bắt tay làm ăn với Kiều Sanh, hai người luôn nghĩ cho nhau, giữa hai người không hề tồn tại suy nghĩ chiếm đoạt lợi ích của nhau, luôn nghĩ cho người kia trước.
Một người yêu tiền như Lê Thiển, không chỉ biết cách làm sao đúng chừng đúng mực, mà càng coi trọng chữ tình hơn.
Kiều Sanh ơi là Kiều Sanh, là em đã tin lầm chị sao? Thẩm Thanh Hoà có đúng là đồ cặn bã vậy không? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Giáng Niên cũng sẽ không phản ứng như thế, Lê Thiển nhớ lại những lần tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không tốt, lúc đó cô không biết rõ nguyên nhân, bây giờ nghĩ lại, căn bản là có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà?
Đã xảy ra chuyện gì vào đêm đầu tiên họ gặp nhau?Nếu Thẩm Giáng Niên bảo em hỏi tôi, vậy em ấy không phải Thẩm Giáng Niên mà tôi biết.
"Ngay sau khi Thẩm Thanh Hoà nói câu này, Lê Thiển sửng sốt một hồi, sau đó cảm thấy ớn lạnh, mẹ kiếp, Thẩm Thanh Hòa đã hiểu rõ bạn thân cô rồi sao?"A, nếu biết cậu ấy sẽ không hỏi, vậy thì sao chứ?
"Lê Thiển châm chọc hỏi,"Biết rõ tính cách cậu ấy như vậy, thế làm cậu ấy ngậm bồ hòn à?
"Người ta nói, im lặng chính là cam chịu, nhưng giờ phút này, Thẩm Thanh Hoà lại im lặng, trong mắt Lê Thiển, đây là phủ nhận, hơn nữa một cái phủ nhận nhói lòng. Tay Lê Thiển chống lên khung cửa,"Có thích hay không, cũng không nói ra được à?
"Lê Thiển nghiến răng nói,"Thẩm Thanh Hoà, chị con mẹ nó đúng là đồ cặn bã!" Lê Thiển đột nhiên tung một nắm đấm, khiến những người có mặt ở đây bất ngờ.
Thẩm Thanh Hoà không có ý định né tránh, bang!
Cú đấm này đập thật mạnh vào đuôi lông mày Thẩm Thanh Hoà.
Nhược Phong kéo A Lam lại, Kiều Sanh giữ Thẩm Duyệt, còn Thích Tử Quân ở phía sau muốn vọt tới chắn cho Thẩm Thanh Hoà.
Lần này, đánh có hơi nặng, Thẩm Thanh Hoà giơ tay sờ chỗ đau, nhíu mày,
"Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên không phải là trẻ con, em không ở bên em ấy cả đời được."
Lê Thiển nhất thời không nói nên lời, cô biết mình đã đánh mạnh như thế nào, có lẽ do da Thẩm Thanh Hoà khá mỏng và mịn, cho nên chỗ đánh đã sưng đỏ, Thích Tử Quân cả kinh,
"Sao cô có thể vô lý như vậy?"
Hơi thở Thích Tử Quân nặng nề, sắc mặt càng trắng hơn,
"Cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà còn đến đây đánh người?"
Thích Tử Quân muốn đến kiểm tra vết thương của Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà nghiêng người nói,
"Tử Quân, chị không sao, em nghe lời đi, quay về giường nằm."
Em không cần!
Thích Tử Quân đau lòng, hốc mắt ửng đỏ, mang theo giọng nức nở,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!