Chương 39: (Vô Đề)

Trong cuộc đời mỗi người luôn tồn tại một người đặc biệt như vậy, mối quan hệ của bạn không thể được định nghĩa bằng một mối quan hệ cụ thể, tuy nhiên, không có danh từ riêng nào có thể giải thích mối quan hệ này một cách ngắn gọn xúc tích.

Nếu dùng từ bạn để định nghĩa mối quan hệ của cô và Thẩm Thanh Hoà, thì không chuẩn xác, nhưng ngoài từ bạn ra thì còn từ nào thích hợp hơn, thậm chí các cô còn không tính là bạn tốt của nhau, bởi vì có bạn tốt nào mà không hiểu biết về nhau? Có bạn tốt nào mà sẽ phát sinh chuyện ân ái với nhau?

Thẩm Giáng Niên cầm lấy tách cà phê mà Lâm Phong đưa, đặt nhanh lên bàn, Thẩm Giáng Niên không thích từ bạn, nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách định nghĩa nó, phản ứng có chút chậm.

Thẩm Thanh Hoà nói:

"Hai người cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi không quấy rầy." Thẩm Giáng Niên lúc này mới phản ứng nhanh lại,

"Không có gì quấy rầy, nhưng mà Tưởng tổng và Thẩm tổng, đều là người bận rộn, nếu có việc thì cứ đi trước."

"Hội nghị còn một lúc nữa mới bắt đầu."

Tưởng Duy Nhĩ cố ý nói,

"Thẩm tổng, ngồi một lúc không sao chứ." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, ngồi xuống đối diện Lâm Phong, Tưởng Duy Nhĩ ngồi đối diện Thẩm Giáng Niên.

"Tôi là phiên dịch, tên là Lâm Phong."

Là đàn ông, cho nên Lâm Phong chủ động đứng lên lễ phép chào hỏi.

Tưởng Duy Nhĩ.

Thẩm Thanh Hoà.

A... Lâm Phong như bừng tỉnh ngộ,

"Hóa ra là cấp lãnh đạo của tập đoàn Nhã Nại, người mà tôi ngưỡng mộ từ lâu."

"Anh Lâm cũng là phiên dịch, cô Thẩm cũng là phiên dịch, hai người là bạn học đại học sao?" Tưởng Duy Nhĩ liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Chúng tôi thật ra là bạn học cấp ba."

Lâm Phong liếc nhìn Thẩm Giáng Niên,

"Nhưng đã lâu không gặp."

"Có vẻ như mối quan hệ của hai người khá tốt." Tưởng Duy Nhĩ cười nói.

"Vâng, cấp ba khá tốt." Lâm Phong không nói nhiều.

"Thanh mai trúc mã nha." Tưởng Duy Nhĩ trêu chọc, so với vẻ mặt hờ hững của Thẩm Giáng Niên thì Lâm Phong có chút xấu hổ, anh ta có vẻ ngại ngùng nhưng cũng đồng ý với câu nói này,

"Thẩm phiên dịch của chúng ta, chắc hồi cấp ba có rất nhiều người theo đuổi đúng không?"

Vâng. Mỗi lần Lâm Phong lên tiếng, anh ta đều quen liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, mặc dù Thẩm Giáng Niên không nhìn anh ta một cái, chỉ cúi đầu xem tài liệu.

"Thẩm phiên dịch mời uống cà phê."

Tưởng Duy Nhĩ nhiệt tình mời,

"Cà phê ở đây khá ngon, không biết cô thích vị thế nào. Thẩm tổng gọi hai ly cà phê đắng, khẩu vị của cô ấy rất độc lạ, nếu cô không thích thì không uống cũng chả sao."

"Cô ấy không thích uống cà phê đắng, thường cho thêm hai viên đường và 1...."

Lâm Phong. Thẩm Giáng Niên ngắt lời anh ta, Lâm Phong lập tức dừng lại, nhìn Thẩm Giáng Niên, mỉm cười.

Sắc mặt Thẩm Giáng Niên hơi khó coi, cô cố ý nhìn Thẩm Thanh Hoà từ khóe mắt, thấy người này mím môi, đặt ly cà phê xuống nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!