Cái kiểu trói này rất quen mắt, giống như cô đã từng xem trên mạng một lần, nhưng vì thấy phức tạp nên đã bỏ qua.
Nhưng mà, Thẩm Thanh Hòa giờ phút này lại đang ở trong trạng thái như vậy, sắc mặt cô ấy ửng hồng, sợi dây thừng sẫm màu vòng qua chiếc cổ thon thả, luồn qua eo sườn, ngay cả đôi tay xinh đẹp cũng bị trói lại.
Thật lòng mà nói, đừng nói Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên giờ phút này cũng sắp sinh ra ảo giác, cô dùng sức dụi dụi mắt, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, Thẩm Thanh Hòa bị trói chặt vẫn đứng nguyên ở đó.
Lục Mạn Vân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thẳng Thẩm Giáng Niên đang ngơ ngác, bắt được động tác nuốt nước miếng của cô.
Lục Mạn Vân thật sự trăm triệu lần không ngờ tới, bà luôn biết Thẩm Giáng Niên tính tình ngang bướng, dễ xúc động, nhỏ mọn, thích hơn thua... Nhưng bà thế nào cũng không ngờ Thẩm Giáng Niên lại có mặt này, có lẽ?
"Con không có gì để nói sao?"
Lục Mạn Vân buông tay khỏi cửa tủ, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên giờ phút này mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là hết đường chối cãi, cô xác thật là đã ngủ, còn ngủ rất say nữa chứ, Không phải con làm. Ngoài câu này ra, cô không biết phải giải thích thế nào,
"Thẩm Thanh Hòa, sao cô lại xuất hiện ở đây?"
Thẩm Giáng Niên kỳ thật là thật sự muốn hỏi, Thẩm Thanh Hòa rốt cuộc đã tự trói mình thành như vậy bằng cách nào, cô chắc chắn không phải mình làm. Thẩm Thanh Hòa thật biến thái, vậy mà lại biết kiểu trói phức tạp như vậy, hơn nữa còn tự mình trói chặt!
"Có thể giúp tôi cởi trói trước được không?"
Thẩm Thanh Hòa lên tiếng nói.
Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi, cô thật sự tò mò, kiểu trói phức tạp như vậy, dù là cô trói, cũng phải xem hướng dẫn. Thẩm Thanh Hòa lại trốn trong tủ quần áo, ở nơi tối om vậy mà tự trói mình? Chẳng lẽ là vì lấy lòng mình nên đã trói sẵn rồi trốn ở đây?
Ý nghĩ Thẩm Giáng Niên lệch lạc.
Lục Mạn Vân chủ động tiến lên, lôi Thẩm Thanh Hòa ra, hỏi Thẩm Giáng Niên:
"Tiểu Niên, thật không phải con trói?" Thẩm Giáng Niên giơ tay tỏ vẻ công khai nói,
"Thật sự không phải con, Thẩm Thanh Hòa, cô mau nói đi."
"Vâng, không phải em ấy."
Giọng điệu Thẩm Thanh Hòa nhàn nhạt, nhưng không hiểu vì sao nghe tới, lại có một chút vô tội, khiến người nghe cảm thấy không thật.
"Mẹ thấy chưa, không phải con mà."
Thẩm Giáng Niên ở bên cạnh nói.
Lục Mạn Vân liếc mắt một cái, hỏi Thẩm Thanh Hòa:
"Thật sự không phải Tiểu Niên?"
Dạ, không phải.
"Chính cháu tự trói mình thành như vậy?" Lục Mạn Vân biểu hiện ra ngoài là hoàn toàn không tin.
...... Vâng. Thẩm Thanh Hòa chần chừ rồi mới đáp một tiếng chắc chắn.
Vì sao? Lục Mạn Vân hỏi, đó cũng là điều Thẩm Giáng Niên tò mò, nhưng màThẩm Giáng Niên đoán Thẩm Thanh Hòa sẽ không nói thật với mẹ ruột, nhưng vẫn tò mò xem cô ấy nói dối thế nào.
Thẩm Thanh Hòa lúc này đột nhiên ngước mắt nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa mấy cái, ý là đừng nhìn em, càng không được nói là em.
Thẩm Thanh Hòa cúi đầu im lặng, Lục Mạn Vân vẫn đang gỡ dây thừng, phức tạp thật... Liếc mắt một cái thấy vết đỏ ở cổ tay Thẩm Thanh Hòa, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, Thẩm Giáng Niên run rẩy, vô tội nói: Trừng con làm gì?
"Con trói chặt như vậy làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!