Ý của Thẩm Giáng Niên là, cô đi mua đồ ăn, Thẩm Thanh Hòa đừng đi nữa, đợi khi cô và Lục Mạn Vân ra khỏi cửa, Thẩm Thanh Hòa có thể tự do hoạt động.
Tôi muốn đi.
Thẩm Thanh Hòa kiên quyết nói.
"Đi gì mà đi? Giáo sư Lục đang đứng ở ngay cửa kìa." Thẩm Giáng Niên vội vàng nói:
"Bị giáo sư Lục bắt gặp, không biết lại muốn nói gì." Vốn dĩ giáo sư Lục đã có cả đống suy nghĩ vẩn vơ, cô nhìn mà chẳng hiểu nổi.
"Em vừa mới nói rồi mà."
Thẩm Thanh Hòa vẻ mặt vô tội.
Em nói gì cơ? Thẩm Giáng Niên quá khẩn trương, đã quên béng mất.
"Chúng ta cùng đi mua đồ ăn." Thẩm Thanh Hòa hiếm khi kiên trì muốn làm gì đó, Thẩm Giáng Niên thật lòng không nhịn được muốn chiều theo cô ấy, đôi mắt đẹp khẽ đảo,
"Vậy thì thế này, hai mẹ con em đi xuống trước, người theo sau xuống sau biết không?"
Tôi sao cũng được.
Thẩm Thanh Hòa mím môi, ánh mắt lóe lên, Chỉ cần có thể đi. Thẩm Giáng Niên nghe thế nào cũng cảm thấy có chút đáng thương, lòng càng mềm nhũn,
"Được rồi, giờ trước tiên là người trốn đi."
Thẩm Giáng Niên nhìn quanh, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa theo dõi cô, cũng đi theo sau cô, đề nghị nói:
"Hay là, cứ ở mép giường đi."
Không được.
Thẩm Giáng Niên lo lắng nhất là giáo sư Lục vào phòng lục soát khắp nơi,
"Đi tìm một chỗ kín đáo mà trốn." Thẩm Giáng Niên vừa nói, xoay người một cái đã thấy thân hình Thẩm Thanh Hoà đi về phía tủ quần áo, cô há miệng, Thẩm Thanh Hòa đã kéo cửa tủ ra, vẻ mặt rõ ràng ngẩn ra một chút, Thẩm Giáng Niên kêu lên: Chỗ đó không được!
Cô tiến lên, vội vàng đóng cửa tủ lại.
Có nhanh lên không? Lục Mạn Vân thúc giục.
"Tôi đứng sau cửa vậy." Thẩm Thanh Hòa đề nghị, rồi đứng nép sau cánh cửa, Thẩm Giáng Niên luống cuống tay chân đi mở cửa,
"Người đừng có gây ra tiếng động."
Tiểu sư tử nào đó vội đến mặt đỏ bừng, Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ nhưng cũng đau lòng, Ừm.
Thẩm Giáng Niên vừa mở cửa, Lục Mạn Vân đã đánh giá cô từ trên xuống dưới, Lâu vậy.
Dạ, đi thôi mẹ. Thẩm Giáng Niên vội vã bước ra ngoài, Lục Mạn Vân hỏi:
"Thẩm Thanh Hòa không đi à?"
Thẩm Giáng Niên tiện tay kéo cửa lại, Con đâu biết đâu. Cánh cửa sắp đóng sập, Lục Mạn Vân đột nhiên đưa tay chống cửa, tim Thẩm Giáng Niên như treo lên cổ họng,
"Giáo sư Lục, mẹ lại muốn làm gì?"
"Hỏi Thẩm Thanh Hòa có đi hay không."
Thẩm Giáng Niên quả thực đã kinh hãi, mẹ ruột có phải di truyền gen xem bói của bà ngoại không vậy? May mà cô không nói dối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!