Chương 38: (Vô Đề)

Nói một cách triết học: vật chất quyết định ý thức, ý thức phản ứng lại vật chất.

Không có giới hạn nào về mức độ lớn của phản ứng đối với ý thức.

Thẩm Giáng Niên, lúc này đang được đút ăn, thẹn thùng như một thiếu nữ, cụp mắt xuống, không biết trong miệng ăn cái gì, chỉ cảm thấy rất ngon, thật là một phản ứng thần kỳ của ý thức.

Một cuộc gọi như muốn đoạt mạng, làm gián đoạn thế giới ngọt ngào của hai người, nếu điện thoại có sự sống, chắc cô sẽ bóp cổ nó đến chết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên là chuông giành cho công việc, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đứng dậy nhận điện thoại.

Thẩm Thanh Hoà giữ tay cô lại, lau lau khoé môi cô, cười cười buông tay cô ra.

Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ ửng, cúi đầu nghe điện thoại, tim đập thình thịch.

"A di đà phật, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại." Là người phụ trách hội nghị, lúc trước có hợp tác với cô vài lần,

"Gõ cửa như vậy cũng không tỉnh, thế mà gọi điện thoại một cái lại đánh thức được cô, mau đi mở cửa."

Chờ một chút.

Lý trí Thẩm Giáng Niên trở về hiện thực,

"Có chuyện gì gấp sao?" Cô đã đặt báo thức, vẫn chưa đến giờ.

"Hôm nay, đột nhiên mời thêm một vị khách nước ngoài, cần cô đến làm quen trước." Đột nhiên người phụ trách nghĩ gì đó,

"Đừng nói cô vẫn chưa dậy đó chứ?"

"Chờ tôi ở hội trường, tôi...." Thẩm Giáng Niên muốn nói mười phút sau, nhưng đột nhiên nhớ tới, cô đang không có ở khách sạn.

Thẩm Giáng Niên quay đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, Thẩm Thanh Hoà làm một động tác, ý bảo là 30 phút, Thẩm Giáng Niên nheo mắt, a ~ người này còn để ý đến cô,

"40 phút sau, gặp ở chỗ đăng ký."

Cô thêm 10 phút, để dự phòng lỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn.

"Không phải chứ, cô còn chưa dậy thật sao?" Bên kia vẫn kiên trì hỏi, với giọng điệu khó mà tin được.

"Tôi dậy hay chưa dậy, muốn phải báo cáo với Ngài mỗi ngày sao?"

Thẩm Giáng Niên dùng từ Ngài, vừa như trêu đùa vừa có cảm giác không hài lòng.

Bên kia cũng không ngốc, cũng nghe ra được, cười làm lành,

"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi ở sảnh hội nghị chờ cô." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, quay đầu lại đã thấy Thẩm Thanh Hoà xếp gọn lại quần áo của cô đặt ở mép giường,

"Tôi có đồ mới, em có muốn mặc không?"

"Không cần, em phải về khách sạn."

Sau cơn say tình qua đi, trở về hiện thực, lần đầu tiên hai người giao tiếp bình thường như thế này.

Mặt Thẩm Giáng Niên có chút tái nhợt, Em đi trước. Thẩm Giáng Niên mặc đồ xong, xoay người thấy Thẩm Thanh Hoà đang thay quần áo, không hề quan tâm đến sự tồn tại của cô,

"Đợi tôi, tôi đưa em đi." Lưng Thẩm Thanh Hoà trắng nõn, đường cong rõ nét, xem ra người này rất chăm tập thể hình để giữ dáng.

Thẩm Giáng Niên nắm chặt lòng bàn tay, có chút ngứa, rất muốn chạm vào, môi cô khô ráo, liếm liếm môi, cắn chặt môi, thầm nghĩ:

Nếu liếm một cái, chắc rất đã, ngày hôm qua, cô cũng liếm hôn cổ Thẩm Thanh Hoà...! Thẩm Giáng Niên đưa tay lên sờ cổ của cô, trong đầu đầy dục vọng, quên mất mùi vị của da Thẩm Thanh Hoà thế nào rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!