Chương 32: (Vô Đề)

Đây không phải là lần đầu tiên các cô hôn nhau, nhưng mà lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên tỉnh táo, cùng với người khiến cô nao lòng hôn nhau.

Vị ngọt giữa đôi môi vừa đủ, không hề làm người ta ngấy, Thẩm Giáng Niên đã thèm cái vị này từ lâu, thình lình được Thẩm Thanh Hoà cho ăn một miếng, cơn nghiện đã bùng phát.

Có lẽ trong tiềm thức cô sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ rời xa cô, cho nên, Thẩm Giáng Niên theo động tác ôm eo của Thẩm Thanh Hoà, dáng cái bụng nhỏ lên người của người ta, cứ thế mà quấn quít lấy nhau.

Không cần nhìn vào gương, cũng không cần sờ mặt, Thẩm Giáng Niên đã biết, mặt cô cực kỳ nóng.

Những do dự và lo lắng trước đây của Thẩm Giáng Niên đã tan biến trong giây phút này, cô nói: Thẩm Thanh Hoà có ma lực.

Không chỉ ngón tay mà nụ hôn cũng như vậy, Thẩm Giáng Niên đã quên những bất ổn của bản thân, mà đắm chìm trong thế giới ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà, một lần nữa đắm chìm vào đó.

Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên cũng không hề bố trí phòng vệ.

Hôn cũng cần có kỹ năng, Thẩm Giáng Niên vẫn hoàn toàn chưa biết hết kỹ năng về nó, cho nên nhiều lúc, cô dựa vào bản thân mà phát huy.

Nếu nói ra đã hơn 30 tuổi mà không biết hôn, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười nữa.

Vào lúc bình thường, Thẩm Giáng Niên nghĩ cũng tự chê cười bản thân, nhưng mà ngay trước mắt đây, đáy mắt cả đáy lòng, đều đầy ắp Thẩm Thanh Hoà.

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thanh Hoà, cô vội vàng đòi lấy, căn bản không cho bản thân thời gian để thở.

Kết quả là nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng, hơi thở cũng sắp ngừng lại, nhưng mà vẫn không nỡ rời đi.

Thẩm Thanh Hoà đúng lúc ôm lấy mặt Thẩm Giáng Niên, còn kéo ra chút khoảng cách, Thẩm Giáng Niên mở mắt, đôi mắt nhỏ mê ly, đáng yêu không thể tả.

Khoé miệng Thẩm Thanh Hoà treo lên một nụ cười, Thẩm Giáng Niên hiểu ra được đó là cưng chiều, người phụ này thật là...! Thẩm Giáng Niên lần nữa muốn hôn tiếp, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không chiều theo ý cô, Thẩm Giáng Niên có chút sốt ruột, nhíu mày dùng sức với Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, nghiêng người, hôn nhẹ một cái.

Khi lần nữa muốn rút ra, Thẩm Giáng Niên giống như đứa trẻ vừa mới bắt đầu cai sữa, không nỡ rời xa, cho đến khi Thẩm Thanh Hoà kéo khoảng cách hai người ra, cô ấm a ấm ức nhìn người kia, buồn bã rì rầm.

Thẩm Thanh Hoà mím môi, cười có chút bất lực, đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Giáng Niên.

Ở đây làm gì có người sắp 30 tuổi, ở trước mặt cô là người tựa như một thiếu nữ, lộ ra vẻ ngây ngô.

Nhưng mà không phải thiếu nữ, cô ấy có mị lực của một người phụ nữ trưởng thành.

Thẩm Giáng Niên đang định hôn lần nữa, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên buông tay đồng thời cúi người, ôm chặt lấy Thẩm Giáng Niên, người mà cô thèm muốn lâu nay.

Thẩm Giáng Niên theo bản năng, cũng ôm đáp lại Thẩm Thanh Hoà.

Trong lòng than thở, mũi có chút cay cay, có lẽ cô không thể trốn đúng không? Người đến tuổi trung niên, mới cảm nhận được thiếu nữ hoài xuân, bản mặt già đã mất hết thể diện rồi.

Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà lần lượt đi ra ngoài, mặc dù cũng có tạo khoảng cách thời gian, nhưng mà làm sao thoát được cặp mắt cáo già của Tưởng Duy Nhĩ.

Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói không cao không thấp của Tưởng Duy Nhĩ vang lên,

"Có cần tôi đổi chỗ với cậu không?" Bên trái Tưởng Duy Nhĩ là Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà ngước nhìn cô, khá lạnh lùng, Không cần. Tưởng Duy Nhĩ quay sang Thẩm Giáng Niên và nói nhỏ vài câu, Thẩm Thanh Hoà làm vẻ vô tình, nhưng mà dư quang không rời đi hai người.

Buổi tiệc vẫn diễn ra, ánh đèn mờ, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn được cái dáng vẻ muốn nhưng bày đặt e thẹn của Thẩm Giáng Niên, cô giữ lấy tay Tưởng Duy Nhĩ nói,

"Nếu muốn đổi, thì đổi với tôi đi." Tưởng Duy Nhĩ nhướng mày, cười đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà thế là ngồi ở giữa.

Đây có lẽ là bữa tiệc thót tim nhất mà Thẩm Giáng Niên từng trải qua, bởi vì Thẩm Thanh Hoà ngồi cạnh cô, mà cô trăm phương ngàn kế muốn nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà không tìm được cơ hội thích hợp, càng không có can đảm.

Nhìn thấy thời gian dần trôi qua, ánh đèn sân khấu tối dần, tim Thẩm Giáng Niên cũng tối theo, nôn nóng khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!