Chương 3: (Vô Đề)

Say rượu, cảm giác như thế nào? Không phải Thẩm Giáng Niên trước đây chưa bao giờ say, mà là khi say chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy.

Cúp điện thoại đã lâu, Thẩm Giáng Niên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, sao cái ảnh đại diện nho nhỏ này lại đẹp hơn trước nhỉ? Trên khoé môi cô còn có nụ cười nhạt.

Màn hình đột nhiên tối sầm lại, gió đêm ập tới, hất lên một bên mặt của Thẩm Giáng Niên, trên mặt cô có chút ngứa, giống như tâm trạng cô lúc này.

Thẩm Thanh Hoà, cái tên này nghe hay đấy.

Nhìn đồng hồ, đã 20:45, cô có thể rời khỏi nơi này rồi, lại sốt ruột muốn về nhà, nhiều qua cô chưa từng có cảm giác thế này.

Thẩm Giáng Niên bước đi chậm rãi và nặng nề, sau khi uống rượu, cô cảm thấy đôi chân không phải của mình.

Mùa hè năm nay, thực sự rất nóng, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy hơi nóng khắp người.

Cô vừa bước tới cửa ban công thì chuông điện thoại vang lên, chính là người đã giới thiệu cô cho hội nghị hợp tác lần này.

Cô đang ở đâu thế?

"Tôi ở ban công, mới uống rượu xong, hơi khó chịu."

Bây giờ sao rồi? Giọng của đối phương mang theo lo lắng, Tôi đi tìm cô nhé.

Không sao. Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong,

"Tôi đã quay lại nhưng mà đang có ý định rời đi."

Ngoài mặt thì giống như gọi điện thoại hỏi han ân cần nhưng mà trên thực tế thì đang cầu cứu cô, Thẩm Giáng Niên nhất quyết muốn đi, cho nên đối phương không nói gì thêm nữa.

Sau khi nói lời chào tạm biết với tên râu, ông ta còn lịch sự khen ngợi,

"Cô Thẩm thật xinh đẹp, tiếng Đức cũng rất tốt." Thẩm Giáng Niên mỉm cười lịch sự.

Người bạn đợi cô ở cửa và đưa cho cô một phong bì,

"Cô uống bao nhiêu rồi? Mặt cô đỏ quá." Trước mặt cô ta, Thẩm Giáng Niên mở phong bì ra, lấy một phần cô xứng đáng nhận được, số còn lại trả cho cô ta.

"Giáng Niên, cô đang làm gì thế?"

Người bạn lo lắng, Thẩm Giáng Niên nhướng mày,

"Đừng giở trò với tôi, tôi thiếu chút tiền ấy, anh cũng không phải bạn của tôi, có cho tôi thêm tiền nữa, tôi cũng không làm."

Thẩm Giáng Niên xách túi lên chuẩn bị đi, người bạn kêu cô lại,

"Tôi đưa cô về nhà nhé?"

Không cần. Cô muốn về nhà sao? Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi khách sạn, không chắc chắn là muốn về không.

Thẩm Thanh Hoà nói, khi nào cô xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô.

Lúc đó đầu óc đều là nóng rực, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.

Bây giờ cô ấy bình tĩnh lại một chút, tâm trạng của cô đột nhiên rất phức tạp, cô bị điên hay sao thế? Làm thế nào lại đồng ý? Thẩm Giáng Niên không phải là một người bốc đồng.

Nhưng tại sao lúc đó cô lại đồng ý, nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, ngoài tên cô ấy là Thẩm Thanh Hoà, còn có vô cùng xinh đẹp thì cô chẳng biết gì hết nữa.

Thẩm Giáng Niên đang đi trên đường, từng bước một, không rõ phương hướng, có lẽ cô nên về nhà.

Thôi cô nên về nhà tắm rồi đi ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!