Điện thoại vang lên vào lúc này, là điện thoại của Thẩm Thanh Hoà.
Trong thoáng chốc, Thẩm Giáng Niên lấy lại được lý trí, cô tránh ra, đỏ mặt nói:
"Điện thoại của người đang đổ chuông." Đến nhịp thở của cô cũng đã lạc nhịp, giọng nói run run, cô thật sự chờ mong, sẽ có nụ hôn rơi xuống.
Trời ạ, Thẩm Giáng Niên, mày điên rồi sao?
Cả hai đều là phụ nữ!
Này, Tử Quân. Thẩm Thanh Hoà xuống giường nghe điện thoại, Thẩm Giang Niên đột nhiên nghĩ đến tóc đen dài kia, có lẽ là cô ấy? Tâm trạng ngọt ngào vừa rồi đã bị đánh đổ, cay đắng lại dâng trào.
Thẩm Thanh Hoà đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, Thẩm Giáng Niên đứng bên giường một hồi lâu, mới thở dài một hơi, đầu vẫn còn choáng váng, nhưng không phải mất hết ý thức, cô biết cô đang làm gì, nhưng mà có đôi khi sẽ không kiểm soát được bản thân, để nó tự nhiên mà đến.
Giống như vừa rồi, cô...! và Thẩm Thanh Hoà xém chút nữa đã hôn nhau, nếu không phải có điện thoại thì các cô nhất định đã hôn nhau rồi.
Hôn môi với Thẩm Thanh Hoà, sẽ là cảm giác gì đây?
Cô không thể tưởng tượng ra được, nhưng trong lòng cô có một khao khát.
Thẩm Giáng Niên sờ đôi môi cô, môi chạm môi, sẽ là cảm giác thế nào? Cô không biết, nhưng mà cô có thể chắc chắn, nó sẽ không buồn nôn.
Liệu có phải là một giấc mơ không?
Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi phòng ngủ, đứng trước bàn rượu, cô sững sờ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra nhìn, đã hết pin.
Trước khi đến đây, à phải rồi, Lê Thiển, giờ cô mới đến bạn thân của mình.
Hay là cô rời khỏi đây đi? Nhưng mà nụ hôn kia thì sao? Cô còn chưa thử xong mà.
Thẩm Giáng Niên dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Lê Thiển, Lê Thiển vội vàng la làng,
"Tổ tông ơi, cậu hù chết mình rồi, rốt cuộc chạy đi đâu vậy?"
Lê Thiển tìm mãi tìm không thấy Thẩm Giáng Niên đâu hết, cô muốn lật nóc cái quán bar, đặc biệt là khi nghe nói Thẩm Giáng Niên đi vào hướng bên trái, sau đó cùng một người trung tính rời đi, cô còn muốn báo cảnh sát.
"Mình không có việc gì, cậu về nhà ngủ đi, cũng đã mấy giờ rồi."
"Có phải cậu lại uống nữa không, sao nói chuyện không nhanh nhẹn gì hết vậy."
"Cậu lo nhiều quá rồi đó, cẩn thận sẽ già nhanh đó."
"Đừng đánh trống lãng, cậu đang ở đâu, mình đến đón cậu về." Lê Thiển nghiêm túc nói,
"Thẩm Giáng Niên, cậu không thể làm bậy, không thể vì tâm trạng không thoải mái, mà đi tìm phụ nữ chơi."
"....! Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải của cô, dùng ngón trỏ cào cào vào lòng bàn tay, hình như hơi dài.
Dưới sự chất vấn lặp đi lặp lại của Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên nói thật,
"Mình đi cùng Thẩm Thanh Hoà."
Ó Ồ, Lê Thiển ồ hai cái, lập tức cười ha hả,
"Hai người vẫn chưa ngủ à, xem ra nói chuyện vui vẻ lắm nha."
"...! Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa." Thẩm Giáng Niên không muốn nói thêm, rốt cuộc, giữa cô và Thẩm Thanh Hoà cũng không có gì để nói.
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút thất bại, cô và Thẩm Thanh Hoà, không thể nói là các cô được, Thẩm Thanh Hoà có rất nhiều kinh nghiệm, chắc hẳn cũng thiếu hoa hoè bên cạnh, nhưng trời ạ, các cô chẳng có điểm giao thoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!