Chương 9: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Trần Thư Âm chỉ trả lời lại bằng một biểu cảm, cô ấy đang độc thân, đối với chuyện thế này không thể trả lời được.

Cô ấy và Chu Yến Kinh chỉ quen biết sơ sơ thôi, biết được anh cũng nhờ Mạnh Đan Chi nói mới biết được.

Nhưng cô cảm thấy hai người này đều có thể đột phá.

Thật ra cô ấy nhìn thấy, Mạnh Đan Chi đối với những cái khác đều rất thông minh, nhưng đối với chuyện của mình thì chẳng chút để tâm đến.

Giống như say rượu làm chuyện ngoài ý muốn kia đấy, nếu là người khác, có thể sẽ sợ hãi hoảng loạn, hối hận làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, hoặc là sẽ ầm ĩ một thời gian.

Trần Thư Âm nhớ rõ, Mạnh Đan Chi biết được đối phương là Chu Yến Kinh thì nhẹ nhàng thở ra, nói thầm: Còn tốt.

Người bình thường không nên nói như thế.

Mà Mạnh Đan Chi bây giờ lại còn đang cân nhắc ngày nào đó sẽ giới thiệu đối tượng cho Trần Thư Âm, trong trường nhiều đàn em xuất sắc như thế, không chừng có thể vừa mắt.

Chu Yến Kinh.

Bỗng nhiên cô gọi.

Chu Yến Kinh xoay mặt sang, đôi mắt lộ ra ý muốn hỏi chuyện gì.

Mạnh Đan Chi di chuyển sang bên cạnh một chút, hỏi:

"Anh xịt nước hoa à, em ngửi thấy hình như là mùi bạc hà đấy."

Bởi vì cử động nên áo khoác tây trang vốn dĩ đã đắp tốt trên đùi cô lại bị hở ra.

Giữa hai tà áo dưới lớp vải dệt tinh xảo lộ ra làn da trắng nõn, đường cong xuống dần, đôi chân nhỏ, vô cùng tinh xảo.

Chu Yến Kinh chuyển ánh mắt, Không có.

"Người làm phiên dịch không được dùng nước hoa, đó là điều kiêng kỵ." Anh nói.

Mạnh Đan Chi không biết điều này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng đúng phiên dịch viên xuất hiện ở rất nhiều trường hợp quan trọng, lỡ đâu có người mẫn cảm thì sao?

Thế cô vừa mới ngửi được ---

Lúc nãy Chu Yến Kinh vẫn mơ mơ hồ hồ quyến rũ cô, rõ ràng cô vẫn cảm thấy được hương vị rất nhạt, lại rất giống bạc hà.

Vừa lạnh lùng vừa dễ nghiện.

Dù sao thì cũng không có khả năng sẽ bị dính nước hoa từ trên người người khác, chính anh nói phiên dịch viên không xịt nước hoa, trong phòng phiên dịch không thể có người dám phạm quy định dưới mí mắt anh như thế.

Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: Em đói bụng!

Đề tài đột nhiên biến hóa như thế, Chu Yến Kinh gật đầu: Được.

Anh vẫn chưa nói sẽ dẫn cô đi ăn gì.

Mạnh Đan Chi cảm thấy đêm nay anh có chút khác thường,

"Hôm nay em đã gửi bản thiết kế nhẫn đi rồi đấy, nửa tháng sau là có thể nhận được rồi."

Chu Yến Kinh cũng không ngờ nhanh như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!