Chương 8: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Ánh hoàng hôn ngoài phòng xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, rõ ràng là màu sắc vô cùng ấm áp, nhưng Tưởng Đông cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Chuyện này… thật sự không phải là không thể cứu vãn nữa rồi chứ?

Không đến mức thế nhỉ, cục trưởng nhà mình là người vừa đẹp trai vừa chuyên nghiệp, tuy tính cách có chút lạnh lùng, nhưng cũng là đối với người khác thôi mà.

Còn khi ở chung với cô Mạnh, thì vô cùng đẹp mắt.

Anh ấy còn đang tự hỏi thì Chu Yến Kinh đã đưa tay mở bài post ra.

Chủ bài post có nói: [Khó trách đàn chị đã học năm tư rồi nhưng chưa từng yêu đương, bây giờ đã là năm tư rồi, sự chênh lệch này đúng là vừa đẹp.

Tôi so với mấy người đó cũng nhỏ hơn nhiều, tôi đã chuẩn bị tỏ tình rồi, mọi người chúc tôi thành công đi!]

Phía dưới bài post có trăm ngàn cái bình luận.

Vẻ mặt Chu Yến Kinh vô cùng bình tĩnh nhìn hơn mười bình luận, cơ bản đều là một ý tứ.

[Cười chết mất, cũng gần tốt nghiệp rồi, cuối cùng thì tôi có cơ hội không đây?]

[Nếu đúng như vậy tôi nguyện ăn chay ba năm, Phật Tổ Như Lai cuối cùng cũng nghe thấy nguyện vọng của con sao?]

[Phải công nhận một chuyện, tôi rất thich nhìn cô ấy mặc sườn xám.]

[Không ngờ đàn chị Mạnh lại là người như thế.]

Đương nhiên chỉ cần xem sơ qua, cũng biết được ở trường học Mạnh Đan Cho vô cùng được hoan nghênh.

Chu Yến Kinh ra nước ngoài nhiều năm, đối với những chuyện trong nước anh biết được nhiều nhất chính là liên quan đến đất nước, tin tức nội bộ ở đại học B, đa số đều từ trong miệng của Chu Cảnh mà biết được.

Nhưng Chu Cảnh và Mạnh Đan Chi cũng không phải cùng khoa, tin tức cũng không biết nhiều lắm.

"Trong trường học, phu nhân rất được hoan nghênh đấy, ha ha."

Tưởng Đông cười gượng hai tiếng.

Anh ấy trơ mắt nhìn một bên sườn mặt của vị cục trưởng nhà mình hồi lâu, trên mặt cũng chẳng xuất hiện biến hóa nào rõ ràng cả, giống như đây là chuyện người khác không liên quan đến anh.

Sau đó vô cùng bình tĩnh mà trả di động lại cho anh ấy.

Tưởng Đông không hiểu được Chu Yến Kinh có ý tứ thế nào,

"Tôi đoán, chắc là bạn bè nói đùa gì đấy thôi, không phải sự thật."

"Vẫn chưa ra xã hội, tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm lại ít, không biết người với người chênh lệch bao nhiêu lớn trong xã hội này, vô cùng lý tưởng hóa."

Anh nhẹ nhàng nói ra một câu.

Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, lạnh lùng lên tiếng:

"Cậu còn chưa đi làm việc à?"

Tưởng Đông thu ánh mắt mình lại, à một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến gì đấy, mấy lời nói vừa rồi hình như giống với mấy lời của mấy cục trưởng lớn tuổi trong công ty?

Anh ấy thật sự không có ý này nha!!

Cục trưởng tuyệt đối không già! Vô cùng cường tráng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!