Editor: Sapoche
Nghe thấy Chu Yến Kinh nói thế, Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn anh.
Cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh một chút,
"Là em nói nhưng không phải người bình thường đều sẽ nghĩ như thế sao?"
Chu Yến Kinh nói: Anh không nói thế.
Em cũng không có. Mạnh Đan Chi dựa lưng vào trên ghế, Chính là anh đấy.
Vốn dĩ tiếng hai người nói chuyện không lớn, một câu phản bác với âm lượng cao này, Tưởng Đông tự xem mình như không khí.
Thư ký hay gì đấy, chính là như thế đấy.
Anh ấy quả thật chưa có nghe thấy gì.
Mạnh Đan Chi cũng phát hiện có người ở đây, một tay che khuất màn hình di động của anh,
"Chu Yến Kinh, thư ký của anh còn ở đây đấy, anh đừng nói nữa."
Chu Yến Kinh khóa màn hình di động.
"Em muốn lựa chọn ngày nào?"
Lựa chọn? Ngày nào?
Đầu óc của Mạnh Đan Chi lúc này đều là chuyện khi nãy, nghe thấy anh hỏi như thế, nhìn anh chừng nửa phút:
"Trước mặt người ngoài…"
Cô đưa tay, móng tay ở trên mu bàn tay anh cọ cọ nhẹ mấy cái.
Cô không có làm móng giả, móng tay khỏe mạnh màu hồng nhạt, được cắt sửa xinh đẹp, cô biết cái gì gọi là trêu chọc người khác, cái gì gọi là đánh người.
"Anh Yến Kinh, chuyện này có gì thảo luận chứ."
Mạnh Đan Chi ám chỉ anh,
"Nói chuyện nghiêm túc, không thích hợp."
Còn sắp xếp thời gian, không lẽ anh còn nghĩ đây là công việc sao?
Thời gian của cô là của bản thân cô, không có thời gian khác cho anh đâu.
Tuy rằng hợp nhau đấy, nhưng nói chuyện này như bàn chuyện làm ăn thật sự làm người ta khó chịu.
Tưởng tượng đến đây, Mạnh Đan Chi cảm thấy không tốt lắm, vừa nãy còn giống như dụ dỗ anh, lúc này đã quay qua véo tay anh.
Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn.
Cô đương nhiên là vì xả giận, nhưng mà sức lực cũng không lớn lắm.
"Tránh để em trách anh." Chu Yến Kinh mặt không đổi sắc, cũng rút tay lại, mà nhắc nhở cô:
"Để lại dấu vết, anh của em sẽ nhìn thấy."
Mạnh Đan Chi nhanh chóng rút tay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!