Editor: Sapoche
Hình như anh cũng biết bây giờ cô không dám nhìn anh, cho nên màn ảnh đang nhắm ngay ngã tư đường.
Mạnh Đan Chi giống hệt như con tôm luộc, tối hôm qua cũng không giống chiều hôm nay, cứ như thế mà khiến cô không được tự nhiên, vừa cảm thấy xấu hổ, vừa bực bội bản thân mình.
Cô cũng không cần đoán từ này là như thế nào.
Cái từ đáng yêu này, khi khen người khác cũng vô cùng bình thường.
Nhưng lúc này, dưới tình huống này, từ này lại có thêm một tầng ý nghĩa khác.
Mạnh Đan Chi oán thầm, sao Chu Yến Kinh có thể dùng một từ để dẫn cô đến con đường sai trái chứ, may thay anh vẫn là cục trưởng công ty phiên dịch đấy.
"…Em vẫn rất đáng yêu."
Giọng Mạnh Đan Chi có chút run run, bên phía kia cũng quá ồn ào nên rất khó nghe, anh không nghe rõ lắm.
Đúng rồi.
Chu Yến Kinh nói.
"Nhưng mà, anh nói có phải thật không cũng chỉ có mình anh biết." Mạnh Đan Chi mạnh miệng nói,
"Sao các cô ấy lại chỉ hỏi một câu rồi đi được."
Chu Yến Kinh: Bởi vì anh bận.
Mạnh Đan Chi cứ có cảm giác câu tiếp theo anh sẽ nói mấy câu
"Bận nói chuyện với em" kỳ kỳ quái quái đó, nhưng hình như anh không có.
Chỉ là ngược lại cô lại tự khiến mặt mình đỏ hết lên.
Chu Yến Kinh đi dạo đến đầu giường, kiểu nghề nghiệp của bọn họ, khi xuất ngoại cũng có quy định rất nghiêm khác, bởi vì có rất nhiều vấn đề liên quan.
Mà Mạnh Đan Chi, cho dù xuất ngoại đi chơi cũng không thể lựa chọn nơi đó để đi.
"Nơi đó có nhiều người Trung Quốc không ạ?" Mạnh Đan Chi hỏi.
Nhiều. Chu Yến Kinh giải thích:
"Rất nhiều người Trung Quốc đến bên này để lập nghiệp, có thị thực, thì du lịch cũng rất tiện."
Ăn mua một phần ăn bản địa đơn giản.
Mạnh Đan Chi nhớ đến sinh hoạt của các quốc gia trên mạng xã hội, chuyên quay phim về thức ăn ở địa phương đấy, rất ngon, nhưng nhìn rất không vệ sinh.
Cô nhìn Chu Yến Kinh thanh toán một số tiền lớn, lấy đơn vị là một trăm triệu để tính.
Mạnh Đan Chi không nhịn được cười:
"Nhìn thật giống tổng tài bá đạo đi mua đồ ăn vặt trên đường quá."
Chu Yến Kinh cũng nhẹ nhàng cười.
Chỗ anh đi cũng không xa lắm, nên cũng nhanh anh đã đến chỗ ở, anh không chủ động kết thúc cuộc nói chuyện, Mạnh Đan Chi cũng không nhắc anh.
cục trưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!